Loading

Đỉnh Phượng Hoàng (Uông Bí)

Tổng quan

Ngay cả khi chưa đặt chân tới, chỉ cần nhìn qua một khung hình được chụp vào buổi sớm tinh mơ ở Đỉnh Phượng Hoàng, người ta đã cảm nhận được nơi này không dành cho những tâm hồn vội vã. Không gian ấy, nơi mây trắng cuộn tròn như dải lụa vắt ngang thung lũng, nơi ánh nắng len qua kẽ lá và trượt xuống những ngọn cỏ non còn đẫm sương, giống như một khoảng trời riêng dành cho những ai đang tìm kiếm sự nhẹ nhõm trong lòng.

Đỉnh Phượng Hoàng không cao đến nghẹt thở, nhưng lại đủ để đưa người ta thoát khỏi vùng ồn ã bên dưới. Đường lên đỉnh là một dải đất đỏ mềm, uốn lượn quanh sườn núi như một nét vẽ ngẫu nhiên mà hữu tình. Hai bên lối đi là những vạt cỏ lau bạc ngả mình trong gió, dập dềnh như sóng, tạo nên hiệu ứng thị giác chẳng khác gì một cánh đồng tuyết mềm vào mùa thu muộn. Giữa khung cảnh ấy, mỗi bước chân đều như đang chạm vào một nhịp thở chậm rãi của đất trời.

Điểm dừng đầu tiên thường khiến người ta lặng người chính là khu vực bãi trống nhìn xuống toàn bộ thung lũng Uông Bí. Đứng tại đó vào sáng sớm, biển mây trải dài như thể bồng bềnh từ giấc mơ đêm qua còn chưa tan hết. Mây không lướt đi vội, mà cuộn lại thành từng lớp, từng tầng, có lớp mỏng như khói, có lớp dày như kem sữa phủ kín núi rừng phía dưới, chỉ để lộ ra những đỉnh cây nhô lên như những hòn đảo nhỏ lơ lửng giữa thiên hà trắng.

Ánh mặt trời không lóe lên bất ngờ, mà từ từ vén mây như vén màn sân khấu. Đầu tiên là một vệt cam nhạt chạm nhẹ lên đường chân trời. Rồi chỉ vài phút sau, khắp không gian được phủ trong sắc vàng óng ánh, phản chiếu lên mọi bề mặt, từ phiến lá còn đọng sương đến lớp rêu phủ kín đá tảng. Ánh sáng ấy không chói gắt mà dịu như mật, khiến làn da cảm giác được vuốt ve bởi chính thiên nhiên.

Nhìn quanh, những chỏm núi thấp thoáng xa xa được ánh sáng nhuộm một màu hổ phách. Có đoạn rừng già hiện ra trong sắc xanh đậm, phủ đầy dây leo uốn lượn. Có đoạn là rừng hồi thẳng tắp, vững chãi, thỉnh thoảng tỏa hương thơm nhè nhẹ trong gió. Giữa muôn trùng cảnh vật, nổi bật lên là một cây cô đơn đứng ngay rìa vách đá. Nó không lớn, nhưng dáng đứng thẳng như thách thức mọi đổi thay của thời tiết. Cây ấy, trong làn mây cuộn và ánh sáng rọi xiên, trở thành điểm nhấn không thể rời mắt giống như một nhân vật chính trong một thước phim im lặng.

Vào một số thời điểm trong năm, đặc biệt là mùa thu và đầu đông, khi sương sớm dày đặc, cả không gian chìm trong sắc trắng mờ ảo. Những tán cây xa xa như được phủ một lớp kính mờ, khiến mọi đường nét trở nên mềm mại, huyễn hoặc. Mỗi khi gió thoảng qua, làn mây bị xô đi, mở ra những “ô cửa trời” bất ngờ, nơi ánh nắng chiếu xuyên qua và rọi thẳng xuống một góc rừng, tạo thành “spotlight” tự nhiên đầy mê hoặc.

Một cảnh tượng đặc biệt khác là lúc hoàng hôn buông. Khi mặt trời bắt đầu hạ thấp, toàn bộ bầu trời chuyển sang những tông màu hồng đào, cam cháy và tím nhạt. Những áng mây giờ đây không còn lơ lửng mà như đang bị thiêu đốt bởi ánh mặt trời, biến thành những dải màu sặc sỡ đang tan chảy. Cỏ cây không còn xanh rực mà trở nên sẫm màu hơn, ánh nắng quét qua đỉnh cây, tạo ra những đường viền vàng óng ánh như tranh vẽ.

Lặng lẽ hơn cả là tiếng gió. Trên Đỉnh Phượng Hoàng, gió không gào thét mà khe khẽ lướt qua như đang kể chuyện. Gió chạm nhẹ vào mặt, lùa qua tóc, rồi lao xuống thung lũng trong sự tĩnh lặng hoàn hảo. Thỉnh thoảng, tiếng chim vọng lại từ khu rừng bên dưới, khẽ khàng như một nốt nhạc trong bản hòa âm không lời.

Có một góc rất “đắt” trên đỉnh là nơi ba phiến đá lớn xếp chồng lên nhau thành một chiếc “ghế trời”. Ngồi tại đó, nhìn thẳng ra thung lũng, phía xa là dãy núi Yên Tử trầm mặc, phía gần là những vạt rừng xanh cuồn cuộn, phía trên là mây vờn qua mái đầu, cảm giác như ranh giới giữa trời và người tan biến. Chỉ cần giơ tay, có cảm giác như có thể chạm vào chính khoảng lặng trong tâm hồn mình.

Không có nhiều tiện nghi, chỉ có thiên nhiên và sự tĩnh tại làm bạn đồng hành. Nhưng chính điều đó khiến Đỉnh Phượng Hoàng trở thành “thánh địa sống chậm” đúng nghĩa. Mỗi người đến đây đều mang về cho mình những bức hình đẹp, nhưng nhiều hơn thế là một đoạn ký ức dịu dàng khó quên. Một buổi sáng ngồi bó gối ngắm mây, một buổi chiều nằm dài trên phiến đá lặng nhìn trời chuyển màu, những khoảnh khắc ấy không cần kể lại, chỉ cần giữ riêng trong tim là đủ.

Và nếu có điều gì khiến Đỉnh Phượng Hoàng trở nên không thể thay thế, thì đó chính là cách nơi này chạm vào những khoảng lặng mà ta tưởng như đã đánh mất giữa những ngày quá vội. Không cần vĩ đại như Fansipan, chẳng cần danh tiếng như Yên Tử, đỉnh núi này chỉ lặng lẽ tồn tại như một nốt trầm dịu dàng nhưng đủ cao để mở ra bầu trời rộng lớn, đủ tĩnh để nghe rõ những tiếng nói nhỏ nhất trong lòng. Giữa biển mây và ánh nắng, giữa tiếng gió thì thầm và mùi cỏ non thoảng qua, người ta không chỉ đứng giữa thiên nhiên, mà còn đứng trước chính mình, nguyên vẹn, nhẹ nhõm và đầy rung cảm.

Tiện nghi

  • Cắm trại
  • Phục vụ ăn uống

Đánh giá của khách hàng

CHƯA CÓ ĐÁNH GIÁ!

;