Hồ Hòa Bình đẹp kỳ lạ trong ánh sáng bình minh
- 03 Tháng 6, 2025
- Khu du lịch - Di tích
Hồ Hòa Bình đẹp kỳ lạ trong ánh sáng bình minh
Hồ Hòa Bình vươn mình lặng lẽ giữa miền núi Tây Bắc, nơi mặt nước như một tấm gương khổng lồ soi chiếu trời cao và dãy núi chập chùng tựa một bức họa thủy mặc không vẽ mà thành. Vào những sớm mai, khi sương còn đọng mỏng như một làn khói nhạt trên mặt hồ, khung cảnh ấy khiến người ta có cảm giác như đang đứng giữa một cõi mơ, nơi thời gian tạm lùi một nhịp để lòng người được an yên.
Là hồ nhân tạo lớn nhất Việt Nam, hồ Hòa Bình không chỉ đơn thuần là công trình thủy điện nổi tiếng mà còn là một vùng đất mang nhiều lớp trầm tích văn hóa. Dòng sông Đà xưa kia dữ dội, hiểm trở nay được thuần phục trong một không gian bao la, tạo thành một lòng hồ rộng tới hơn chín nghìn héc ta, uốn lượn quanh những đảo đá, bản làng và rừng già như thể thiên nhiên cố tình giữ lại phần hùng vĩ nhất để ban tặng nơi này.
Trên mặt hồ tĩnh lặng, những chiếc thuyền nhỏ rẽ sóng đi giữa khung trời xanh thẳm. Âm thanh ở đây không ồn ã, không gấp gáp. Chỉ có tiếng mái chèo khua nhẹ vào nước, tiếng gió lướt qua tán cây rì rào như những lời thì thầm cổ xưa của núi rừng. Ẩn sâu trong khung cảnh ấy là câu chuyện về bà Đinh Thị Vân, người phụ nữ Mường đã từng chèo thuyền giúp nghĩa quân của vua Lê Lợi vượt thác Bờ trong một thời đoạn lịch sử khốc liệt. Bà mất đi giữa dòng nước, nhưng tình thương và lòng dũng cảm của bà đã hóa thành huyền thoại. Người dân lập đền thờ bà ngay trên một hòn đảo giữa hồ, gọi là Đền Chúa Thác Bờ, để mỗi lần chèo thuyền ngang qua đều khấn một lời bình an.
Giữa lòng hồ, những hang động đá vôi âm thầm ẩn mình. Động Thác Bờ không phải là một kỳ quan lộng lẫy, nhưng lại mang vẻ đẹp hoang sơ nguyên thủy như được khắc lên bởi bàn tay vô hình của đất trời. Bước vào trong động, người ta như lạc vào một thế giới tĩnh mịch, nơi những thạch nhũ lấp lánh chảy tràn qua năm tháng, mỗi giọt nước nhỏ xuống như nhịp đập của thiên nhiên không ngừng nghỉ.
Có những ngày, mặt hồ lấp lánh dưới nắng, phản chiếu từng cụm mây bay nhàn nhã. Những hòn đảo nhỏ như đang trôi, kết thành những đám mộng lửng lơ. Đảo Dừa là một điểm dừng như thế. Không nhộn nhịp, không dịch chuyển, chỉ có những bóng cây thả mình trên mặt nước và hương lá cây ngai ngái quện cùng mùi ẩm của gió hồ, đủ để những tâm hồn rong ruổi tìm được một khoảng lặng hiếm hoi.
Vùng đất quanh hồ là nơi sinh sống của người Mường, người Dao, những cộng đồng bản địa đã gắn bó với sông núi này qua nhiều thế hệ. Không gian sống ở đây giữ nguyên được vẻ nguyên bản của miền cao. Những ngôi nhà sàn nép mình bên triền đồi, khói bếp chiều bay lên từ những bữa cơm giản dị mang theo mùi xôi nếp, mùi thịt nướng, mùi măng rừng luộc. Đó không chỉ là bữa ăn, mà là một phần ký ức gợi nhắc về bản sắc, về phong tục, về sự gắn bó giữa con người và thiên nhiên.
Ít ai biết rằng hồ Hòa Bình từng là nơi người dân đồn rằng có những hòn đảo "đi lạc". Trong một số thời điểm đặc biệt khi nước hồ xuống thấp, những mỏm đất vốn bị nhấn chìm bỗng trồi lên như được đánh thức sau giấc ngủ dài. Câu chuyện ấy từng khiến nhiều người tin rằng có linh khí trấn giữ lòng hồ. Một điều ít được nhắc đến nữa là giữa hồ có những luồng nước mát lạnh bất thường, dù giữa trưa nắng gắt, vẫn tỏa ra như từ một mạch ngầm sâu thẳm, khiến không ít du khách ngỡ ngàng.
Mỗi mùa, hồ Hòa Bình mang một sắc thái riêng biệt. Mùa xuân là thời điểm lý tưởng để ngắm cảnh sương giăng mờ ảo trên mặt nước, những vạt hoa rừng nở rộ rải dọc các triền núi. Hè về, khi mặt hồ trong xanh hơn cả trời, ánh nắng rót đầy khắp nơi, từng làn nước phản chiếu ánh bạc như những vệt sáng dịu dàng. Mùa thu, bầu trời trở nên cao và sâu, gió nhẹ đưa hương lúa nếp từ những cánh đồng vùng ven. Đông đến, sương và lạnh khiến cả vùng hồ chìm trong một màu huyền hoặc, như một tấm lụa mỏng phủ khắp không gian.
Từ Hà Nội, cung đường tới hồ Hòa Bình là một hành trình dễ dàng nhưng cũng đầy thi vị. Qua những cung đèo uốn lượn, cảnh sắc dần chuyển mình từ phố xá sang rừng cây, từ nhịp sống vội vã sang những khoảng lặng êm ả. Chỉ khoảng hai tiếng rưỡi chạy xe, nhưng cảm giác như đi qua cả một thế giới khác. Người ta thường tìm đến đây vào cuối tuần, khi muốn trốn khỏi khói bụi, khi cần một chốn để nghe lòng mình trở về.
Với những ai yêu thích trải nghiệm, một buổi chèo kayak vào lúc hoàng hôn là thứ không nên bỏ lỡ. Cảm giác tự tay đưa thuyền trôi nhẹ giữa mênh mông nước, phía xa là mặt trời như một hòn than hồng đang tan dần trong màu tím của trời chiều, có thể khiến bất kỳ ai lặng người đi. Trong những khoảnh khắc ấy, người ta dễ hiểu vì sao nhiều người gọi nơi đây là vịnh Hạ Long trên núi, dù vẻ đẹp ấy mang một sắc thái rất riêng, không thể lẫn với bất cứ nơi nào.
Ẩm thực địa phương là một phần không thể thiếu trong hành trình cảm nhận trọn vẹn hồ Hòa Bình. Cá sông Đà nướng tre, cơm lam nướng thơm lừng, gà đồi thả rông chắc thịt được tẩm ướp bằng những gia vị rừng... tất cả làm nên một bữa ăn không chỉ ngon mà còn gợi nhớ đến những điều mộc mạc, thật thà. Những món ăn ấy không chỉ lấp đầy dạ dày mà còn làm ấm lòng người, đặc biệt sau một ngày rong ruổi giữa núi non và sóng nước.
Người dân nơi đây hiền hậu và chân chất. Những ánh mắt đen láy, những nụ cười mộc mạc, những cái bắt tay chặt tay khiến du khách có cảm giác như trở thành người nhà. Có những cụ già vẫn kể chuyện về thời còn kéo gỗ vượt sông, về những ngày đầu khi nước dâng, cả làng phải di dời lên cao. Những câu chuyện như mạch ngầm của ký ức, lặng lẽ chảy trôi cùng thời gian và hòa vào mặt hồ tĩnh lặng.
Hồ Hòa Bình không phải là một điểm đến ồn ào với ánh đèn hay lễ hội tưng bừng. Nơi đây lặng lẽ và sâu sắc, như một khúc trầm ngân vang giữa bản nhạc xô bồ của cuộc sống. Ai từng một lần đến sẽ nhớ mãi ánh chiều buông xuống mặt nước, nhớ tiếng gọi nhau của những đứa trẻ bên bến, nhớ cảm giác thảnh thơi hiếm hoi giữa lòng thiên nhiên rộng mở.
Trong những ngày mà con người ngày càng thèm một không gian nguyên bản, nơi có thể lắng nghe tiếng của gió, của nước và cả của lòng mình, thì hồ Hòa Bình chính là một lời mời không cần phải cất thành tiếng. Có những nơi đi rồi là quên, nhưng cũng có những nơi chỉ cần đến một lần là đã mang theo một miền ký ức. Lặng lẽ giữ chỗ trong trái tim những kẻ yêu thiên nhiên, yêu cái đẹp mộc mạc và chân thành.
Chia sẻ trên