Bãi biển Cửa Tùng đẹp như tranh và những bí mật chưa ai kể
- 20 Tháng 4, 2025
- Khu du lịch - Di tích
Bãi biển Cửa Tùng đẹp như tranh và những bí mật chưa ai kể
Khi ánh bình minh đầu tiên khe khẽ rơi xuống mặt biển, Cửa Tùng như một tấm lụa óng ánh vừa được ai đó nhẹ tay trải ra giữa đất trời. Biển không xanh ngắt một màu mà mang trong mình sắc lam ngọc dịu dàng, ánh lên dưới nắng sớm như đôi mắt đang cười. Gió từ khơi xa thổi về mằn mặn, len lỏi qua hàng phi lao rì rào như lời ru cổ tích của mẹ, đưa du khách bước vào một thế giới vừa lạ vừa quen, nơi mọi giác quan đều được đánh thức.
Tọa lạc nơi địa đầu đất Quảng, tại thôn An Đức, xã Vĩnh Quang, huyện Vĩnh Linh, tỉnh Quảng Trị, Cửa Tùng từng được mệnh danh là “nữ hoàng của các bãi tắm”. Không quá ồn ào, không có những tòa khách sạn tầng tầng lớp lớp, Cửa Tùng mở lòng đón khách bằng chính vẻ hoang sơ và thuần khiết của mình. Bãi biển dài tít tắp, cát trắng như bột, mịn màng như làn da thiếu nữ đang độ xuân thì. Sóng nơi đây không hung hãn mà nhịp nhàng, dịu êm như những lời thì thầm từ biển mẹ. Mỗi bước chân in trên cát như lưu lại một dòng ký ức, nhẹ tênh và trong trẻo.
Ở Cửa Tùng, có hai mũi đá ngầm là Mũi Si và Mũi Lai vươn mình ra biển như hai cánh tay lớn ôm lấy bãi tắm trong lòng. Nhờ thế, sóng ở đây hiền hòa quanh năm, chẳng có những cơn cuồng nộ thường thấy của biển cả. Nước biển trong veo, đủ để thấy đáy cát vàng óng ánh và những con cá nhỏ lấp lánh như bạc. Trẻ em có thể vô tư vùng vẫy trong làn nước xanh như pha lê, còn người lớn thì chỉ cần đứng yên cũng thấy lòng dịu lại như vừa buông xuống một điều muộn phiền.
Nhưng nếu Cửa Tùng chỉ có biển xanh và cát trắng, thì đã không đủ để giữ chân bao thế hệ du khách. Điều khiến nơi này trở nên khác biệt nằm ở những tầng lớp ký ức văn hóa, lịch sử và truyền thuyết được dệt nên qua từng lớp sóng. Có một thời, nơi đây từng là điểm nghỉ dưỡng sang trọng của các quan chức Pháp thời thuộc địa. Những biệt thự cổ kính nép mình giữa hàng dừa nay vẫn còn phảng phất đâu đó dáng dấp của một thời xa xưa thanh lịch. Cửa Tùng là nơi người ta trốn cái ồn ào để tìm về với điều giản dị, là chốn để lắng nghe tiếng lòng vọng lại từ những ngày xưa.
Không xa đó, sông Bến Hải trôi êm đềm như một vết sẹo lịch sử chưa kịp liền da. Con sông từng chia đôi đất nước, từng nhuộm màu đau thương, nay lại hiền như một câu chuyện cổ tích buồn, nhưng cần được nhắc nhớ. Và cách biển không xa, Địa đạo Vịnh Mốc nằm lặng lẽ dưới lòng đất, như một lời thì thầm của quá khứ. Nơi đây, cả một ngôi làng từng sống trong lòng đất suốt bao năm chiến tranh, là minh chứng sống động cho tinh thần thép của người dân Vĩnh Linh, những người đã chọn cách sống tiếp ngay cả khi mặt đất không còn an toàn.
Cửa Tùng còn ẩn chứa những điều thú vị ít người biết. Có lẽ không nhiều người hay rằng tên gọi “Cửa Tùng” bắt nguồn từ vị trí đặc biệt nơi đây, nơi cửa sông Bến Hải đổ ra biển, dòng nước ngọt và mặn hòa quyện như một phép màu của tự nhiên. Và cũng chẳng mấy ai biết rằng, vào mùa cá trích, cả vùng biển nơi này trở nên lấp lánh như được rải kim tuyến, khiến người dân gọi đó là “biển đêm ánh bạc”. Một hiện tượng vừa thực vừa mộng, khiến bao trái tim ngẩn ngơ.
Ẩm thực Cửa Tùng, như chính con người nơi đây, dung dị mà nồng nàn. Buổi sáng trong lành nhất là khi được ngồi bên gánh hàng rong ven biển, thưởng thức bún hến Mai Xá, món ăn mang vị mặn mòi của biển và chút cay nồng của miền Trung. Mỗi con hến nhỏ như gom cả vị ngọt của sông, của biển vào trong. Khi mặt trời đứng bóng, đừng ngạc nhiên nếu vô tình gặp một chiếc mẹt đầy bánh đúc rau câu làm từ rong biển tươi mát lành như cơn gió biển vừa lướt qua tóc. Còn chiều muộn, khi gió đã se, món thịt trâu lá trơng nóng hổi là thứ khiến người lữ khách chẳng thể quên.
Cửa Tùng đẹp nhất từ tháng 4 đến tháng 9, khi nắng vàng như mật ong và biển trong vắt như thủy tinh. Đó là lúc hoàng hôn nhuộm hồng chân trời, khi ánh mặt trời chậm rãi rơi xuống làn nước, tạo nên bức tranh mà không bút họa nào sánh nổi. Từ Hà Nội hay TP.HCM, người ta có thể đến đây bằng nhiều cách: bay đến sân bay Đồng Hới hay Phú Bài, rồi tiếp tục bằng ô tô. Đường về Cửa Tùng không quá xa, chỉ cần một chút háo hức, một chiếc balo nhẹ và tâm hồn sẵn sàng, là đã có thể lên đường.
Du lịch Cửa Tùng không giống những chuyến đi thông thường. Nơi này không dành cho người vội vã. Nó dành cho những ai biết lắng nghe tiếng sóng, biết ngồi yên để gió biển chạm vào mi mắt, biết cảm nhận từng bước chân trên nền cát mịn như lụa, và biết cách sống chậm lại giữa thế giới đang quay nhanh. Có người từng viết rằng: “Không phải nơi nào có nắng vàng và cát trắng cũng là thiên đường, nhưng nếu có thêm một nhịp sống bình yên thì đó chính là Cửa Tùng.”
Nếu có một lời thì thầm cần được gửi gắm đến người lữ khách sắp bước chân đến nơi này, thì có lẽ chỉ đơn giản là hãy đi thật chậm. Hãy để sóng biển kể cho nghe những điều không ai nói. Hãy để từng cơn gió mặn vuốt ve nỗi niềm sâu kín. Và khi rời đi, hãy mang theo một ít nắng, một ít gió, một ít vị mặn, để nhớ rằng Cửa Tùng không chỉ là một nơi chốn mà là một cảm xúc.
Trong ánh hoàng hôn cuối cùng của ngày, khi bãi biển chỉ còn lại tiếng sóng vỗ nhè nhẹ và một vệt sáng đỏ vương trên mặt nước, Cửa Tùng như thì thầm một lời chào. Nhẹ tênh. Mà đầy da diết. Ai từng đến rồi, đều mang theo một điều gì đó trong tim, dù chẳng gọi tên được. Cũng như người ta hay nói trên Instagram: “Some places stay in your heart, even when you’re long gone.” Cửa Tùng chính là một nơi như thế.
Chia sẻ trên