Bg-img

Thác Phú Cường và bản giao hưởng trắng giữa đại ngàn

  • Thứ ba, 01/07/2025, 20:50 (GMT+7)
Thác Phú Cường như dải lụa trắng giữa đại ngàn Gia Lai, mang vẻ đẹp hoang sơ kỳ vĩ từ núi lửa cổ, khiến ai lạc bước cũng muốn dừng chân thật lâu.

Thác Phú Cường và bản giao hưởng trắng giữa đại ngàn

Thác Phú Cường nằm gọn trong lòng đất đỏ bazan Gia Lai, không ồn ào mời gọi nhưng đủ sức hút để khiến trái tim bất kỳ ai cũng phải dừng lại một nhịp khi đứng trước vẻ đẹp của nó. Ngay từ bước chân đầu tiên chạm tới vùng đất này, thác như biết cách thì thầm vào tai người lữ hành một khúc hát cổ xưa, vang lên từ lòng đất, vọng qua thời gian, hòa vào tiếng thác đổ ầm ầm như hơi thở mạnh mẽ của núi rừng chưa từng ngủ yên.

Cao gần 45 mét, thác đổ từ miệng một ngọn núi lửa đã ngủ yên hàng triệu năm. Những tầng đá đen tuyền, gồ ghề như vết tích còn lại sau một cuộc nổi giận của thiên nhiên, nay phủ rêu xanh dịu dàng như một lời xoa dịu từ thời gian. Nước từ trên cao tuôn xuống, trắng xóa như dải lụa mềm mại vắt ngang trời đất, tung bọt như những đốm sáng nhỏ nhảy múa trong nắng. Dưới ánh mặt trời Tây Nguyên gay gắt, từng hạt nước vỡ tan thành sương, thành ánh sáng, thành cầu vồng lấp lánh chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đủ để người ta phải lặng người.

Vào mùa mưa, thác gầm lên như bản anh hùng ca dữ dội. Dòng nước trở nên mãnh liệt, chảy xiết như mang theo năng lượng ngàn năm chất chứa. Nhưng mùa khô lại là thời khắc của sự dịu dàng. Khi nước rút đi, để lộ ra những phiến đá rộng như bậc thềm thiên nhiên, là lúc thác khoác lên mình vẻ đẹp trầm mặc, an yên đến lạ. Tiếng nước rơi trở nên trong trẻo hơn, tiếng gió len lỏi qua vách đá rì rào như lời thì thầm không lời của đại ngàn.

Có một điều ít ai để ý, thảm thực vật dưới chân thác kỳ lạ hơn nhiều nơi khác. Những loài rêu xanh cổ xưa, dương xỉ lá xòe rộng, những cây mọc thẳng từ đá như minh chứng cho sức sống bền bỉ giữa khắc nghiệt của gió mưa. Và ở một góc khuất, có loài cây thân gỗ nhỏ, lá đỏ au như lửa, chỉ đổi màu vào mỗi sáng đầu mùa khô, khiến khung cảnh trở nên rực rỡ như một bức tranh vừa được chấm nét màu cuối cùng.

Truyền thuyết người Jrai kể rằng, nơi đây từng là nơi linh hồn núi lửa cư ngụ. Mỗi mùa mưa về, tiếng thác đổ là tiếng hát gọi nhau của các vị thần rừng, như nhắc người đời nhớ đến sự hùng thiêng và lòng biết ơn với đất mẹ. Khi ngồi bên chân thác vào chập choạng chiều, nhìn làn sương giăng như màn the mỏng giữa trời và đất, chợt có cảm giác như đang ở ranh giới giữa hai thế giới: nơi người và thần linh chỉ cách nhau một làn nước trắng.

Không giống những ngọn thác du lịch được quy hoạch tỉ mỉ, Phú Cường giữ cho mình nét hoang sơ vừa đủ để khiến người ta rung động. Con đường dẫn xuống chân thác là chiếc cầu thang sắt uốn mình theo sườn núi, như chiếc vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy thiên nhiên. Mỗi bước đi xuống là một lần tim chùng lại. Bởi càng gần đến dòng chảy, âm thanh càng rõ rệt, gió càng mạnh và sự choáng ngợp càng lớn. Đôi khi, giữa cái chói chang của nắng, lại xuất hiện một dải cầu vồng như ảo ảnh, khiến cho những ai có mặt cảm tưởng như đang bước vào một thế giới cổ tích.

Với những người yêu nhiếp ảnh, thác Phú Cường là nơi thời gian chậm lại đủ lâu để khung hình thành thơ. Ánh sáng len qua tán cây, phản chiếu trên mặt nước, rọi lên vách đá thô ráp tạo thành những mảng sáng tối như bức họa tự nhiên khổng lồ. Và điều đặc biệt là không có hai khoảnh khắc nào giống nhau. Ánh nắng thay đổi, dòng nước thay đổi, từng làn gió cũng thay đổi. Mỗi bức ảnh ở nơi đây vì vậy mà mang theo dấu ấn rất riêng, không thể lặp lại.

Nếu đi sâu hơn vào lối nhỏ bên trái chân thác, vượt qua những phiến đá mòn do thời gian, sẽ tới một khoảng trống yên tĩnh, nơi con suối La Peet len lỏi qua từng khe đá. Mặt nước xanh trong như tấm gương soi bóng trời, phản chiếu hình ảnh rừng cây cao vút. Đây là nơi nhiều người chọn ngồi lại thật lâu, chẳng để làm gì ngoài nghe nước chảy, nhìn lá rơi, cảm nhận mình là một phần của thiên nhiên.

Vào sáng sớm, khi thác còn đang ngủ vùi dưới màn sương mỏng, nếu tinh ý sẽ bắt gặp vài chiếc lá khổng lồ úp mặt vào dòng nước, nơi đàn chuồn chuồn đỏ thi thoảng ghé đậu. Khung cảnh ấy nhẹ nhàng và đầy chất thơ. Một số người địa phương gọi những chiếc lá này là "chiếc nón của rừng", bởi kích thước to bất ngờ của nó đủ để che nắng cho cả một người trưởng thành. Có lẽ đây là một trong những điều hiếm hoi khiến du khách tròn mắt kinh ngạc giữa thế giới đầy bí ẩn của đại ngàn.

Để đến được thác Phú Cường, hành trình bắt đầu từ thành phố Pleiku, đi dọc quốc lộ Võ Văn Kiệt, vượt đèo Hàm Rồng, qua quốc lộ 14, rẽ vào Hùng Vương rồi theo quốc lộ 25 khoảng 6 km. Cung đường ấy dù không quá xa, nhưng lại là hành trình mở ra khung cảnh đầy chất thơ: rừng cao su rụng lá vàng rực, đồi chè xanh mướt, thỉnh thoảng có bóng một chú bò thong dong bên vệ đường. Không cần tốc độ, chỉ cần lòng mở rộng và một tâm hồn sẵn sàng lắng nghe, là đủ để đoạn đường ấy trở thành một phần đáng nhớ của chuyến đi.

Vé vào khu vực thác rất dễ chịu, chỉ bằng giá một ly cà phê phố núi. Nhưng giá trị mà nơi đây mang lại thì không thể quy đổi. Có lẽ chính sự mộc mạc trong cách vận hành, không quá thương mại, không phô trương dịch vụ, đã khiến Phú Cường giữ được linh hồn nguyên bản của mình. Vào những ngày nắng đẹp, nhiều nhóm bạn trẻ dựng lều cắm trại bên rìa suối, nướng cá suối trên bếp lửa nhỏ, kể nhau nghe những câu chuyện không đầu không cuối. Ở đó, thời gian như dừng lại, chỉ còn tiếng cười vang lên giữa mùi khói, mùi rừng và vị cay cay của rượu cần chuyền tay.

Ẩm thực xung quanh thác cũng mang đậm hơi thở Tây Nguyên. Một đĩa gỏi lá gồm hàng chục loại lá rừng, ăn kèm thịt luộc, chấm với muối kiến vàng chua chua mặn mặn, khiến người lần đầu thử vừa nhăn mặt vừa thòm thèm. Cá suối nướng bằng ống lồ ô, giữ nguyên vị ngọt và mùi thơm của tre tươi. Tất cả như tiếp thêm hương vị đất trời vào bữa ăn giản dị giữa thiên nhiên.

Và nếu ai đó hỏi rằng điều gì khiến thác Phú Cường trở nên đặc biệt, có lẽ câu trả lời không nằm ở chiều cao hay độ nổi tiếng. Mà là ở cảm giác được lắng lại. Ở nơi dòng nước đổ không ngừng nhưng lòng người lại dịu êm. Ở nơi đại ngàn hát lên những khúc nhạc không lời mà ai cũng hiểu. Và ở nơi người ta không đến để chinh phục, mà đến để tìm lại phần nguyên sơ trong chính mình.

Khi hoàng hôn đổ bóng lên rừng già, ánh nắng cuối cùng chạm vào dòng thác, để lại vệt vàng mơ màng như vệt son ai lỡ tay vẽ lên gò má của núi. Người lữ hành đứng lặng, không vội vã, không muốn rời. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều chậm lại, chỉ còn tiếng nước, tiếng gió và nhịp đập của trái tim thổn thức. Và biết đâu, chính nơi đây sẽ là lý do khiến ai đó một ngày nào đó quay trở lại, chỉ để ngồi bên dòng thác, và thở nhẹ một câu: "Mình từng có một thanh xuân ở Phú Cường".

Minh Như
Chia sẻ