Bãi biển Thuận An - Mùa gió hát và trời chạm mặt nước
- 21 Tháng 4, 2025
- Khu du lịch - Di tích
Bãi biển Thuận An - Mùa gió hát và trời chạm mặt nước
Khi mặt trời còn e ấp sau màn sương mỏng nơi chân trời, biển Thuận An đã thức giấc bằng âm thanh của sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ cát trắng mịn như tơ. Không ồn ào, không lộng lẫy, nhưng từng nhịp sóng nơi đây như kể lại một câu chuyện cổ tích nằm giữa lòng đất cố đô. Một miền biển dịu dàng thuộc huyện Phú Vang, cách trung tâm thành phố Huế chưa đầy 15 km, lại mang theo mình sức quyến rũ khác thường, như thể được sinh ra để dành riêng cho những tâm hồn thích rong chơi trong yên ả và khát khao tìm về những điều xưa cũ mà chưa kịp đặt tên.
Không giống bất cứ bãi biển miền Trung nào, biển Thuận An không phô trương một màu xanh ngọc lấp lánh hay phơi mình dưới những rặng dừa nghiêng nghiêng. Thay vào đó là vẻ trầm lặng đến thanh tao, nơi bờ cát trải dài hun hút, nước biển trong nhưng không chói lóa, và bầu không khí như thấm đẫm một chất thơ riêng của đất kinh kỳ. Biển không dữ dội, cũng chẳng lặng yên. Nó chỉ đơn giản là đang sống, đang thì thầm với trời đất một nhịp điệu cổ xưa, giữa cái chênh vênh của quá khứ và hiện tại.
Thuận An, cái tên gợi nhắc đến một vùng cửa biển từng được mệnh danh là nơi hội tụ linh khí. Trong sử sách triều Nguyễn, nơi này từng là một trong những hải khẩu trọng yếu. Từ đây, vua chúa triều Nguyễn đã từng ra khơi ngắm thủy triều lên xuống, tổ chức các nghi lễ cầu mùa, và cử các đoàn hải thuyền tuần tra biên cương. Cửa biển Thuận An chính là điểm giao nhau của sông Hương và biển cả, một giao lộ hiếm hoi giữa thơ ca và hiện thực, giữa trầm tích văn hóa cung đình và đời sống dân dã miền biển. Truyền thuyết kể rằng, vùng cửa biển này từng là nơi các nàng tiên hạ thế mỗi độ xuân về, để rồi ánh sáng đầu năm trên mặt nước Thuận An luôn ánh lên màu huyền diệu, như có bàn tay ai vừa chạm nhẹ.
Trên nền đất gió lộng và cát trắng ấy, có một ngọn hải đăng hơn trăm tuổi lặng lẽ đứng canh giữa trời. Hải đăng Thuận An, xây dựng từ thời Pháp thuộc, nay vẫn hoạt động đều đặn như một chứng nhân lịch sử. Ánh sáng từ đỉnh tháp mỗi đêm không chỉ soi lối cho tàu thuyền mà còn là ký ức của bao thế hệ ngư dân, là điểm tựa của những đôi mắt xa quê, là biểu tượng của sự bền bỉ trước sóng gió thời gian. Đứng trên đỉnh ngọn hải đăng, cả vùng trời mênh mông như mở ra một bản hòa tấu giữa trời, đất và biển, nơi cảm giác nhỏ bé hóa thành tự do vô biên.
Thuận An không đẩy người ta vào những cuộc vui náo nhiệt, mà lặng lẽ dẫn dắt người đến với những trải nghiệm chậm rãi nhưng đầy sâu sắc. Đó có thể là buổi sớm mai dạo bước trên cát, nơi dấu chân người in lên như những dòng thơ không lời. Là lúc hoàng hôn buông xuống, cả bầu trời như được nhuộm màu son cũ, khiến ai lỡ nhìn cũng muốn im lặng vài phút để lưu lại trong tim. Là những buổi sáng mùa hè, khi cả vùng biển chỉ vang lên tiếng chày giã cá khô, tiếng rao hàng giữa chợ cá bến xưa, những âm thanh mộc mạc mà khó nơi nào giữ được vẹn nguyên như thế.
Mỗi mùa, biển Thuận An lại mang một diện mạo khác. Tháng ba đến tháng tám, biển trong xanh và sóng lặng, lý tưởng cho những chuyến nghỉ dưỡng ngắn ngày. Cuối thu, biển trở nên xám hơn, mênh mông hơn và gió bắt đầu hát lên những khúc ca xa xăm, thời khắc lý tưởng cho những ai yêu vẻ đẹp mộng mị của thiên nhiên. Mùa mưa Huế ghé qua, Thuận An không dành cho kẻ vội, nhưng lại là nơi cho những bước chân đang cần một chốn dừng bình yên để lắng lại và chiêm nghiệm.
Từ trung tâm thành phố Huế, chỉ cần 25 phút lái xe hoặc xe buýt số 3, là đã có thể đặt chân đến vùng cát trắng này. Nếu khéo chọn thời điểm, có thể kết hợp khám phá làng chài Thái Dương Hạ gần đó, nơi người dân vẫn gìn giữ các lễ hội cầu ngư truyền thống, những phong tục thờ cá Ông, thờ thần biển như mạch nguồn văn hóa còn sống động trong từng mái nhà. Tháng Giêng âm lịch, lễ hội Cầu ngư được tổ chức, với đầy đủ phần lễ và phần hội, có múa bả trạo, rước thần long trọng như một vở kịch dân gian giữa đời thực, mà ai một lần chứng kiến cũng cảm thấy như đang được nhìn thấy một lát cắt tinh khiết của văn hóa Việt xưa.
Ẩm thực vùng biển nơi đây cũng là một lời mời gọi dịu dàng. Chỉ cần rẽ vào các quán nhỏ ven đường, là đã có thể bắt gặp món cháo cá dìa thơm lừng, bánh nậm dân dã hay hến xào xúc bánh tráng đậm đà dư vị miền Trung. Không cầu kỳ như ẩm thực cung đình, nhưng chính vị mộc mạc ấy lại là điều khiến thực khách nhớ mãi. Những quán hàng rong, những mẹt cá khô phơi nắng, hay nụ cười của người bán hàng chân chất, tất cả như những gam màu đời thường nhưng rất Huế, rất thật và rất gần.
Biển Thuận An không chỉ là điểm đến để nghỉ ngơi, mà là nơi có thể gợi nhớ, gợi thương, và gợi một cảm giác khó gọi thành tên. Đó là nơi người ta có thể tìm thấy chính mình giữa bao bộn bề của phố thị. Là chốn để nhìn thấy bầu trời rõ hơn, để nghe lòng mình lặng hơn và để những nỗi lo chảy trôi theo từng đợt sóng. Không hào nhoáng như Đà Nẵng, không thơ mộng kiểu Hội An, cũng chẳng hoang sơ như Lý Sơn, biển Thuận An là điểm giao thoa của ký ức và hiện tại, là tấm gương soi lại vẻ đẹp thuần khiết của một miền đất vẫn còn nguyên vẹn hồn quê xứ Huế.
Đã có người từng viết rằng, "Những nơi đẹp nhất không nằm trong bản đồ, mà trong ký ức của người từng ghé qua." Biển Thuận An chính là một nơi như thế. Không cần phải tô vẽ, không cần phải tìm lý do. Chỉ cần một ánh hoàng hôn loang lổ trên mặt nước, một chiều gió thổi qua hàng phi lao khẽ reo như khúc nhạc cổ, là đã đủ để trái tim bồi hồi và lòng người dậy sóng.
Chia sẻ trên