Bg-img

Biển Cam Bình - Bức tranh hoang sơ tuyệt đẹp của La Gi

Biển Cam Bình mang đến một thiên đường hoang sơ, nơi sóng biển rì rào và hàng dương xanh hát khúc bình yên khiến ai đến cũng muốn quay trở lại.

Biển Cam Bình - Bức tranh hoang sơ tuyệt đẹp của La Gi

Giữa những ngày thành phố hối hả cuộn mình trong tiếng còi xe và vệt nắng gắt trên mặt đường, có một nơi vẫn giữ nguyên nhịp thở chậm của gió và biển, của cát và rừng phi lao. Biển Cam Bình hiện ra như một lát cắt dịu dàng của miền duyên hải phía Nam, nơi sắc xanh của trời tan chảy vào màu lam ngọc của sóng nước, nơi từng cơn gió không chỉ mang theo hơi muối mà còn gợi mở một giấc mơ rất thật về sự bình yên, về một chốn chưa từng bị thời gian xô lệch.

Buổi sáng ở Cam Bình bắt đầu bằng âm thanh của mái chèo quẫy nhẹ trong làn nước mỏng tang. Trên bãi cát còn vương hơi sương, những chiếc thuyền thúng lặng lẽ trở về sau một đêm đi biển. Gương mặt của những ngư dân rám nắng ánh lên trong ánh hồng nhạt của mặt trời vừa hé. Họ mang theo những giỏ cá tươi roi rói, những mẻ tôm bạc lấp lánh dưới ánh sáng đầu ngày, không lời rao, không ồn ào, chỉ có sự thân thiện hiện lên trong ánh mắt và nụ cười. Trong khoảnh khắc ấy, Cam Bình không còn là một điểm đến, mà trở thành một không gian sống đậm đặc hồn người và tình biển.

Nằm cách TP Hồ Chí Minh khoảng 150 km về hướng Đông Nam, biển Cam Bình thuộc thị xã La Gi của tỉnh Bình Thuận, một thị xã yên ả đang từng bước thức dậy khỏi giấc ngủ dài bên bờ đại dương. Nếu Mũi Né được ví như thiếu nữ kiêu sa, thì Cam Bình mang vẻ đẹp dịu dàng và gần gũi như một người bạn cũ lâu ngày mới gặp. Không cần đến những dãy ghế nằm thẳng hàng hay những cánh dù sắc màu, bãi biển nơi đây tự làm nên vẻ đẹp bằng chính sự nguyên sơ của mình. Dưới những hàng dương cao vút là bãi cát vàng óng ả, trải dài miên man như một dải lụa mỏng vắt ngang chân trời. Biển xanh trong đến độ nhìn thấy từng đàn cá nhỏ bơi lượn dưới làn nước, từng con sóng vỗ nhẹ như bàn tay vỗ về trái tim những kẻ mỏi mệt.

Cam Bình không ồn ào, không chạy đua theo những guồng quay của phát triển du lịch đại trà. Chính vì thế mà nơi đây giữ được cho mình thứ "chất" hiếm có, một vẻ đẹp mang theo hơi thở mộc mạc của biển cả, xen lẫn nét dung dị của đời sống ngư dân. Dọc theo bãi biển, từng chiếc chòi lá dựng tạm bằng tre và gỗ dừa lặng lẽ nép mình dưới bóng cây, tạo nên một khung cảnh vừa gần gũi vừa nên thơ. Đôi lúc, giữa buổi trưa nắng vàng hanh, mùi cá khô phơi lan tỏa trong không khí, quyện cùng hương biển và hương dương tạo nên bản giao hưởng rất riêng của vùng đất này.

Không xa bờ biển là Dinh Thầy Thím, nơi lưu giữ một truyền thuyết đầy nhân văn về hai vị thầy thuốc đã cứu giúp dân làng thoát khỏi dịch bệnh và mất mùa. Người dân cảm kích lập đền thờ, và từ đó mỗi năm, cứ vào trung tuần tháng Chín âm lịch, hàng nghìn người lại nô nức hành hương về đây trong lễ hội Dinh Thầy Thím. Những nghi thức truyền thống như rước sắc thần, tế lễ cổ truyền, trình diễn võ thuật và nghệ thuật dân gian không chỉ mang ý nghĩa tôn vinh công đức tổ tiên mà còn là dịp để cộng đồng gắn kết, sẻ chia. Trong không gian trầm mặc của ngôi dinh cổ, những giá trị văn hóa như được sống dậy cùng từng câu chuyện truyền đời, cùng làn khói nhang bảng lảng dưới vòm trời cổ kính.

Thời gian đẹp nhất để đến Cam Bình là từ tháng 5 đến tháng 9, khi bầu trời cao và trong như mắt thiếu nữ, nắng chan hòa không quá gay gắt và mặt biển lặng như tấm gương xanh ngọc. Những người yêu biển thường chọn di chuyển bằng xe máy để tận hưởng hành trình chậm rãi qua những cung đường ven biển tuyệt đẹp, nơi hàng dương nối tiếp nhau như đang vẫy chào mỗi lượt người ngang qua. Xe khách cũng là lựa chọn lý tưởng cho những ai muốn nghỉ ngơi trên đường đi, với các nhà xe chất lượng cao xuất phát từ TP Hồ Chí Minh và về thẳng thị xã La Gi.

Và khi đã đặt chân đến nơi này, điều đầu tiên nên làm là thả mình xuống cát. Chỉ đơn giản là ngồi xuống, nhìn ngắm biển cả, lắng nghe tiếng sóng rì rào và cảm nhận từng hạt cát len lỏi qua kẽ tay. Có những trải nghiệm không cần phải tốn tiền, không cần phải theo kế hoạch, chỉ cần ngồi yên và để lòng mình trôi theo nhịp điệu của tự nhiên.

Ẩm thực ở Cam Bình là một bất ngờ nhẹ nhàng nhưng đầy hấp dẫn. Buổi sáng, có thể bắt gặp những gánh hàng nhỏ ven biển, nơi người dân địa phương bán bánh canh chả cá thơm lừng, cháo hàu đậm đà hay gỏi cá mai trộn chua ngọt. Hải sản ở đây không cần đến cách chế biến cầu kỳ. Cá đục tươi chỉ cần nướng sơ trên than hồng, chấm muối tiêu chanh là đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải xuýt xoa. Điều đặc biệt là mọi thứ đều tươi, đều mang vị mặn mòi của biển, như thể cả đại dương được gói gọn trong từng miếng.

Một điều ít người biết là tại Cam Bình, có những bãi đá ngầm nhô ra giữa biển chỉ hiện lên khi thủy triều rút. Khi trời vừa chạng vạng, mặt biển bắt đầu đổi màu sang cam nhạt, từng phiến đá nhấp nhô hiện ra như một mê cung kỳ ảo giữa lòng đại dương. Nơi ấy, những tay săn ảnh thường tìm đến để ghi lại những khuôn hình hiếm có, ánh sáng, nước và đá hòa làm một tạo nên một khung cảnh tưởng chừng chỉ có trong tranh vẽ.

Vào những đêm trăng sáng, cả bờ biển như biến thành một dải lụa bạc. Sóng không còn gào thét mà nhẹ nhàng thì thầm như kể lại những câu chuyện ngàn xưa. Những chiếc võng mắc giữa hai thân dương lặng lẽ đung đưa trong gió. Trên bãi cát là những nhóm du khách ngồi quây quần quanh bếp lửa, nướng cá, hát vu vơ và lắng nghe tiếng biển nói. Trong khoảnh khắc ấy, Cam Bình trở thành một vùng đất không chỉ để nhìn ngắm mà còn để sống trọn từng phút giây.

Có một câu nói vẫn hay được ghi trên những bức ảnh check-in nơi đây: “Ở Cam Bình, người ta không đếm thời gian bằng giờ phút, mà bằng khoảnh khắc trái tim lặng im rồi bỗng vang lên rộn rã.” Có lẽ bởi vậy mà những ai từng đến đều mang theo một thứ gì đó rất riêng trong lòng khi rời đi, không phải là món quà vật chất, mà là cảm giác vừa mới được hồi sinh sau bao mỏi mệt.

Cam Bình là một nơi như thế. Không cần phải phô trương hay ồn ào để gây ấn tượng. Nó lặng lẽ đứng bên biển, để gió kể chuyện và nắng nhuộm màu ký ức. Ở đó, có bình yên đến độ người ta chẳng muốn mang theo điện thoại. Có những con đường cát trắng dẫn về phía hoàng hôn. Có những hàng dương già kể chuyện bằng tiếng rì rào.

Và có thể, ở một thời điểm nào đó, ai đó sẽ ngồi trên chiếc võng cũ kỹ ấy, lặng im giữa tiếng sóng, và nhận ra rằng đôi khi, điều đẹp nhất trong đời không phải là những nơi đông người tìm đến, mà là những nơi khiến người ta lặng người khi rời đi.

Hương Trà
Chia sẻ