Núi Cấm, nơi trời đất gặp nhau giữa miền Tây
- 25 Tháng 4, 2025
- Khu du lịch - Di tích
Núi Cấm, nơi trời đất gặp nhau giữa miền Tây
Ẩn giữa miền Tây mênh mang sóng nước, nơi những cánh đồng lúa nối dài đến tận chân trời và tiếng gà gáy sớm mai vẫn còn vang vọng trong hơi sương mỏng, có một nơi vươn cao như nét bút phá vỡ mặt phẳng của đồng bằng. Núi Cấm, hay còn gọi là Thiên Cấm Sơn, hiện ra không phải như một ngọn núi thông thường mà như một biểu tượng kỳ lạ của miền Tây, cao vời nhưng gần gũi, hùng vĩ nhưng thanh lành, lặng lẽ mà thấm sâu.
Vào một buổi sớm tinh mơ, khi màn sương còn lững lờ bay quanh những con đường làng, hành trình đến xã An Hảo, huyện Tịnh Biên bắt đầu như một cuộc đi tìm điều gì đó hơn cả cảnh đẹp. Con đường dẫn về phía núi ngoằn ngoèo qua những rặng thốt nốt, nơi mà mỗi thân cây già đều mang vết khắc của thời gian và những dấu tay lam lũ của bao đời người Khmer. Từng bánh xe lăn qua cũng là từng bước tiến vào thế giới của huyền thoại và linh thiêng, nơi mà đất và trời đã giao ước từ hàng ngàn năm trước.
Núi Cấm không đơn thuần là ngọn núi cao nhất trong dãy Thất Sơn, mà còn là nơi hội tụ của bao lớp truyền thuyết. Có chuyện kể rằng thuở xưa, khi vua Gia Long bôn tẩu trên đường tìm lại ngai vàng, ông đã từng nương náu nơi đây, và để giữ sự yên tĩnh linh thiêng cho vùng núi, người dân gọi tên nó là “Thiên Cấm Sơn”, ngọn núi bị cấm động đến, như một lời thề giữ lấy sự tĩnh mịch và huyền bí vốn có. Những lời truyền miệng từ thế hệ này sang thế hệ khác như lớp sương đọng trên đỉnh núi, lặng lẽ mà không phai mờ.
Khi cáp treo đưa du khách lướt qua những tán rừng xanh thẳm, cả một thung lũng mở ra dưới chân với những ô ruộng bậc thang lấp lánh dưới nắng sớm, những mái nhà nhỏ xíu như viên gạch gắn trên tấm thảm thiên nhiên khổng lồ. Nhưng vẻ đẹp thực sự không nằm ở độ cao hay khung cảnh rộng lớn, mà ở chính sự hòa quyện của mây, rừng và tiếng chuông chùa ngân lên từ xa vọng lại. Đó là thứ âm thanh mà dường như gió cũng chùng lại để lắng nghe.
Trên đỉnh vồ Bồ Hong, cao 716 mét, cũng là nơi cao nhất của ngọn núi là điện thờ Ngọc Hoàng Thượng Đế. Không khí loãng nhẹ và mát mẻ khiến từng bước chân trở nên nhẹ bẫng, và cảm giác khi đứng trên đỉnh núi là một trạng thái vừa mơ màng vừa thức tỉnh. Dưới ánh nắng trong vắt, bức tượng Phật Di Lặc trắng tinh cười hiền giữa mênh mông mây trời trở thành điểm tựa cho ánh mắt tìm về sự thanh thản. Người ta nói rằng nếu nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, mọi lo âu trong lòng sẽ tan dần như sương mai trước nắng.
Một trong những nơi kỳ lạ nhất trên Núi Cấm là hang Bạch Hổ, nơi người xưa tin rằng từng có hổ trắng cư ngụ, được thần linh ban xuống để giữ rừng thiêng. Dù chưa ai từng thấy tận mắt, nhưng vết chân hổ được khắc trên phiến đá gần cửa hang vẫn luôn khiến người ta rùng mình. Cách đó không xa là hồ Thủy Liêm, mặt hồ phẳng lặng như gương, nước trong đến mức có thể thấy từng cụm rêu nhỏ đung đưa. Ở nơi này, mỗi hơi thở đều như chậm lại, để thời gian trôi đi êm đềm và lòng người cũng theo đó mà dịu xuống.
Có những điều thú vị mà chỉ người dân địa phương mới kể. Như việc Núi Cấm từng là nơi ẩn tu của nhiều vị sư nổi tiếng về thiền định, trong đó có vị thiền sư được cho là đã ngồi thiền không ăn suốt nhiều tháng, chỉ uống sương và nghe gió để sống. Hay như suối Thanh Long, một dòng nước mát lạnh quanh năm, được tin là nơi rồng xanh từng hóa hiện để độ trì cho cư dân dưới chân núi. Những câu chuyện ấy, dù thực hay không, vẫn cứ tồn tại như một phần máu thịt của mảnh đất này.
Đường lên Núi Cấm có thể đi từ thành phố Châu Đốc hoặc Long Xuyên, men theo quốc lộ rồi rẽ vào những con đường nhỏ. Càng gần tới chân núi, không khí càng khác lạ, mát hơn, trong hơn và có mùi ngai ngái của lá rừng, hương trầm từ các am tu hành và đôi khi là mùi của nhựa cây cháy âm ỉ trong bếp nhỏ ven đường. Nếu đi vào mùa mưa từ tháng 5 đến tháng 11, cảnh vật trở nên xanh mướt, sương giăng đầy lối và các loài hoa rừng nở lặng lẽ như muốn giữ riêng vẻ đẹp cho người có duyên mà đến.
Giữa hành trình, sẽ có lúc bắt gặp những hàng quán nhỏ dựng bằng tre, bán bánh xèo rau rừng, món ăn tưởng đơn giản mà lại đậm đà kỳ lạ. Lớp bột vàng giòn ôm lấy nhân tôm thịt, ăn kèm với hàng chục loại lá như lá cóc, lá bứa, lá xoài non. Một miếng bánh có thể mang theo cả hương vị núi rừng, và cũng là cái cớ để người lạ thành quen, cùng ngồi bên bếp than hồng trò chuyện về chuyện xưa tích cũ. Và nếu may mắn, sẽ bắt gặp món ốc núi luộc lá chúc, loại ốc chỉ sinh sống tại núi Cấm và núi Dài, được luộc chín tới, thơm ngào ngạt mùi lá chúc, cắn một miếng là cảm giác vừa giòn vừa ngọt bùng lên trong miệng.
Núi Cấm cũng là nơi lý tưởng để thực hành triết lý sống chậm đang dần trở lại giữa những đô thị vội vã. Ngồi trên một tảng đá nhìn mây trôi, đi dạo dưới những vòm cây rợp bóng, hay đơn giản là đứng giữa trời đất bao la và lặng thinh. Mỗi người đến đây sẽ tự tìm thấy một khoảnh khắc cho riêng mình, có thể là tiếng chuông chùa trong chiều buông, một cụ già tụng kinh bên am nhỏ, hay ánh mắt trẻ con reo vui dưới những chiếc dù đầy màu sắc trong ngày hội truyền thống.
Có người nói, đến Núi Cấm là để rũ bỏ hết những ồn ào của thế giới. Có người lại bảo, đó là nơi để học cách lắng nghe chính mình. Nhưng có lẽ, lý do thật sự khiến nơi này được nhớ mãi không nằm ở bất kỳ lời giải thích nào, mà ở những điều không thể gọi tên, như hơi sương khẽ chạm gò má, như mùi gió giữa trưa hè, như cái nhìn cuối cùng khi cáp treo trôi đi và bóng núi dần khuất sau rừng cây.
“Có những nơi không nằm trong bản đồ, mà nằm trong trái tim người từng đặt chân đến.” Núi Cấm là một nơi như thế, một khoảng lặng dịu dàng giữa vùng đất phương Nam, một thế giới nhỏ mà rộng lớn đến lạ. Và khi rời khỏi nơi này, thứ mang theo không chỉ là bức ảnh đẹp hay món quà lưu niệm, mà là một nốt trầm ấm áp đọng lại trong tâm hồn, như hơi thở của núi rừng chưa kịp tan vào gió.
Chia sẻ trên