Loading
Bg-img

Bí kíp giữ đồ khi du lịch ai cũng nên biết sớm

Một chuyến đi có thể trọn vẹn hay dang dở… chỉ vì một khoảnh khắc bất cẩn. Thứ bạn chưa từng nghĩ sẽ cần, lại là điều không thể thiếu trên đường.

Bí kíp giữ đồ khi du lịch ai cũng nên biết sớm

Trước mỗi chuyến đi, dù là phượt bụi đơn thân hay nghỉ dưỡng sang chảnh, tôi đều có một “nỗi sợ vô hình”, đó là mất đồ. Không phải vì giá trị vật chất của chiếc điện thoại, ví tiền hay passport, mà là vì cảm giác hụt hẫng, bối rối, bị động đến mức không biết bấu víu vào đâu giữa nơi xa lạ. Nhất là khi bạn đang đứng giữa một ga tàu đông nghẹt ở châu Âu, hay bị móc túi giữa chợ đêm ở Bangkok, hoặc đơn giản là quên túi xách ở quán cafe Sài Gòn… cảm giác đó, nếu đã từng trải, sẽ ám theo suốt cả chuyến đi. Và tôi không muốn bạn trải qua điều ấy. Nên hôm nay, tôi kể bạn nghe những “bí kíp sống còn” để giữ an toàn cho tài sản cá nhân – không phải kiểu checklist khô khan, mà là những bài học mà tôi đã đúc rút từ hơn 10 năm lăn lộn khắp nơi với một chiếc balo và cái đầu lúc nào cũng phải “tỉnh như sáo”.

Điều đầu tiên tôi luôn làm, ngay từ lúc còn ở nhà, là... chụp. Đúng rồi đấy, chụp hình tất cả các loại giấy tờ tùy thân như hộ chiếu, visa, thẻ căn cước, bảo hiểm du lịch, vé máy bay, cả booking khách sạn. Lưu vào điện thoại, rồi lưu cả lên Drive. Có lần tôi rơi ví ở Malaysia, nhưng nhờ có ảnh visa và hộ chiếu trong điện thoại mà tôi xin được tạm trú để làm lại giấy tờ. Một bức ảnh, nhưng cứu nguyên chuyến đi.

Chuyến đi nào tôi cũng có ít nhất ba túi đựng đồ quý: một túi nhỏ đeo bụng hoặc ngực (mỏng, sát người), một túi đeo chéo loại có khóa kéo khó mở, và một túi vải nhỏ khâu tay giấu trong balo. Tiền tôi chia ra, cất mỗi nơi một ít, thẻ ngân hàng cũng vậy. Không ai cẩn thận quá đâu, nhất là khi bạn đang lạc bước giữa một khu chợ đêm rực rỡ ánh đèn, chụp hình lia lịa rồi... lỡ để túi hở khoá. Mấy giây lơ là là mấy triệu vèo cái biến mất, cùng theo tâm trạng của bạn cả tối.

Tôi từng bị “úp sọt” ở Tây Ban Nha, nơi mà trộm hoạt động như ninja, không gây tiếng động, không để lại dấu vết. Bạn biết thứ làm tôi tiếc nhất là gì không? Không phải tiền, mà là thẻ nhớ trong máy ảnh, nơi chứa gần trăm tấm hình tôi chụp ở Paris hôm trước. Kể từ đó, mỗi tối về tôi đều backup hình ảnh ngay lên Google Photos hoặc thẻ dự phòng. Nhớ nhé, không đợi về nhà mới sao lưu, vì cái giá phải trả là những khoảnh khắc không thể có lại lần thứ hai.

Lúc di chuyển trên xe khách, tàu hoả hay máy bay, tôi không bao giờ bỏ balo quý dưới gầm ghế hay trên ngăn hành lý công cộng. Dù mỏi vai, tôi vẫn ôm túi như báu vật. Trên các chuyến bay giá rẻ, nơi mà “ai nhanh người đó sống”, đôi khi chỉ cần bạn quay đi một chút là laptop, máy ảnh hay iPad cũng quay đi… mãi mãi. Tin tôi đi, giữ một tay ôm túi và một tay mơ mộng nhìn ra cửa sổ vẫn lãng mạn hơn nhiều lần so với cảnh khóc ròng ở phòng mất đồ sân bay.

Đến khách sạn, đừng vội thả phịch người lên giường mà quên kiểm tra khóa, két sắt và hệ thống cửa sổ. Những homestay nhỏ xinh đôi khi lại có ổ khoá mong manh đến mức... chỉ cần nhấn nhẹ là vào được. Tôi luôn mang theo một ổ khoá nhỏ hoặc dây xích mini để khóa thêm vali hoặc cửa phòng, nghe có vẻ kỳ công, nhưng sự yên tâm mang lại là vô giá. Và nếu khách sạn có két sắt, đừng ngại sử dụng, kể cả chỉ để cất passport và vé máy bay.

Còn chuyện wifi công cộng, nghe thì tiện nhưng nguy hiểm tiềm tàng. Bạn check tài khoản ngân hàng, thanh toán online hay gửi file cá nhân qua mạng free ở sân bay? Rất tiếc, hacker cũng đang “ngồi uống cà phê cạnh bạn” đấy. Tôi luôn dùng VPN khi vào các mạng lạ, mất vài chục ngàn thuê theo ngày, nhưng đổi lại là sự bảo mật cả một chuyến đi. À, tip nhỏ cho bạn nào dùng iPhone: đừng bật AirDrop cho “mọi người” nhé, dễ bị gửi ảnh nhạy cảm bất thình lình đấy.

Với những chuyến đi xa ngày, tôi hay thủ sẵn một thẻ ngân hàng phụ, cất ở vali ký gửi hoặc giấu kỹ trong túi lót balo. Trong trường hợp “mất cả chì lẫn chài”, ít nhất tôi vẫn còn một đường lui. Có lần ở Bali, tôi bị khóa tài khoản chính do quẹt quá nhiều lần, nếu không có thẻ phụ, chắc tôi phải ăn bánh mì hết 3 ngày cuối.

Và cuối cùng, đừng quên một thứ vũ khí tưởng chừng vô hại đó là "thái độ". Những người hay bị móc túi, mất cắp nhất lại thường là người... lơ đễnh. Tôi từng thử đóng vai “người mơ mộng” ở một chợ đêm nổi tiếng, đeo túi sau lưng, cầm điện thoại chụp hình, cười tít mắt. Kết quả? Có ít nhất 2 lần tôi bị “vờ đụng nhẹ” rồi nhanh tay kiểm tra ví. May mà tôi chẳng để gì ở ngăn ngoài. Nếu bạn tự tin, cảnh giác và luôn ý thức vị trí tài sản, bạn đã giảm được 80% nguy cơ rồi.

An toàn không đến từ thiết bị đắt tiền hay mẹo cao siêu, nó đến từ thói quen nhỏ, lặp lại đều đặn và sự tỉnh táo trong từng khoảnh khắc. Du lịch là để mở rộng tầm mắt, không phải để mở to mắt vì hoảng loạn. Thế nên, đừng để một sơ suất khiến cả chuyến đi hóa buồn. Hãy để hành trình của bạn được gói gọn trong sự yên tâm, để bạn chỉ cần lo… hôm nay mặc đồ gì cho hợp cảnh check-in thôi!

Còn bạn, bạn đã từng mất đồ khi đi du lịch chưa? Nếu có, hãy kể tôi nghe nhé, biết đâu chính kinh nghiệm của bạn sẽ giúp một ai đó giữ trọn niềm vui cho chuyến đi sắp tới.

Nam Phong
Chia sẻ