Yên Tử - Nơi mỗi bước chân là một lần chạm vào lịch sử và sự an yên trong tâm hồn
- 06 Tháng 4, 2025
- Review - Trải nghiệm
Yên Tử - Nơi mỗi bước chân là một lần chạm vào lịch sử và sự an yên trong tâm hồn
Có những chuyến đi không nhằm để đến một nơi nào đó. Mà để quay về. Quay về với một điều gì rất xưa cũ, rất riêng. Với tôi, Yên Tử chính là một hành trình như vậy. Không ồn ào, không rực rỡ, không cần check-in ảo diệu. Yên Tử là nơi người ta đi để lặng. Lặng nhìn, lặng nghe, và lặng hiểu.
Sáng sớm hôm đó, sương còn lững lờ phủ kín từng vạt rừng, tôi đặt chân đến chân núi Yên Tử trong sự tĩnh lặng đến lạ lùng. Không có tiếng xe cộ, không có những lời rao hàng huyên náo, chỉ có tiếng bước chân mình chạm lên con đường lát đá rêu phong đã bạc màu theo thời gian. Đâu đó trong gió có mùi hương trầm thoảng qua rất khẽ. Như một lời mời gọi dịu dàng, mời tôi bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Rừng Trúc Yên Tử
Lối đi xuyên qua những rừng trúc thẳng tắp. Những tán lá chạm nhau thành mái vòm xanh mướt, ánh sáng lách qua từng kẽ lá tạo nên một thứ ánh sáng mờ ảo như thể đang đi giữa giấc mơ. Tôi chọn cách đi bộ thay vì cáp treo. Không phải vì muốn thử thách bản thân, mà chỉ đơn giản là muốn được chạm vào Yên Tử một cách thật gần, thật chậm. Để có thể cảm nhận rõ từng hơi thở của đất, của đá, của núi rừng.
Con đường lên đỉnh không dễ. Có đoạn dốc cao, có đoạn trơn trượt, có lúc mỏi đến mức tưởng như muốn dừng lại. Nhưng mỗi khi ngước mắt lên, thấy bóng những ngôi chùa ẩn hiện trong làn mây, lại có một động lực vô hình nào đó kéo mình bước tiếp. Chùa Giải Oan nằm nép mình bên suối, nơi tương truyền các cung nữ nhà Trần đã trầm mình khi nhà vua chọn con đường tu hành. Không gian ở đó mang một nỗi buồn rất nhẹ, rất sâu. Như ký ức của một giấc mộng cũ chưa tan.
Chùa Hoa Yên
Tiếp tục đi, bạn sẽ gặp Chùa Hoa Yên, nơi từng là trung tâm tu hành của Thiền phái Trúc Lâm. Mùi nhang khói phảng phất, tiếng chuông chùa vang lên giữa không trung trong vắt như rót vào tim một giọt bình an. Tôi đã ngồi rất lâu trên bậc đá cổ nơi đây. Không nghĩ ngợi, không cầu nguyện, chỉ để nghe chính mình thở, nghe tiếng thời gian rơi chầm chậm giữa rừng sâu.
Chùa Đồng Yên Tử
Lên đến đỉnh, chùa Đồng hiện ra trong sương như một bông sen nở giữa trời. Ngôi chùa nhỏ bằng đồng nằm vững chãi trên đỉnh núi cao hơn một nghìn mét, nơi giao hòa của mây trời và đất mẹ. Đứng ở đó, phóng tầm mắt ra xa, tôi nhìn thấy từng lớp núi trùng điệp nối nhau bất tận. Gió lồng lộng thổi qua, mang theo một cảm giác nhẹ tênh, như thể tất cả những ưu phiền dưới kia đã bị bỏ lại sau lưng. Tôi không cầu xin gì ở chùa Đồng. Nhưng khi rời đi, trong lòng lại thấy đủ đầy hơn bao giờ hết.
Điều khiến tôi cảm mến Yên Tử hơn cả là sự tôn kính không lời mà nơi này truyền đến người lữ khách. Không cần ai nhắc nhở, người ta tự khẽ giọng, tự bước nhẹ, tự giữ gìn từng cành cây ngọn cỏ. Như thể ai đến đây cũng hiểu rằng mình đang đi trong một không gian thiêng liêng, nơi mỗi viên đá đều lưu dấu một phần lịch sử, nơi mỗi tán cây đều từng nghe lời kinh cổ vọng về.
Non Thiêng Yên Tử
Nếu bạn là người yêu trải nghiệm, hãy thử đến Yên Tử vào mùa thu. Khi rừng thay lá, khi không gian nhuộm vàng, khi những đoàn hành hương thưa vắng và núi rừng như ngủ yên trong giấc mơ ngàn năm. Còn nếu bạn muốn cảm nhận Yên Tử trong sự sống động thiêng liêng nhất, hãy chọn mùa xuân, từ tháng Giêng đến tháng Ba âm lịch. Khi đó lễ hội diễn ra, và bạn sẽ thấy dòng người áo nâu lặng lẽ bước lên núi với ánh mắt trầm lắng và thành kính, mỗi người mang theo một câu chuyện, một nỗi niềm riêng.
Có một điều đặc biệt mà không phải ai cũng để ý: giữa rừng Yên Tử có một cây tùng cổ thụ được cho là đã hàng trăm năm tuổi. Người xưa kể rằng, chính Phật hoàng Trần Nhân Tông từng ngồi thiền dưới gốc tùng này. Dù bao năm trôi qua, cây vẫn đứng đó, lặng lẽ và mạnh mẽ, như một biểu tượng sống cho tinh thần bất diệt của Yên Tử. Tôi đã ngồi dưới tán cây ấy, giữa buổi chiều lặng gió, để thấy mình thật nhỏ bé, thật mỏng manh, nhưng cũng thật được nâng đỡ.
Đường Tùng Cổ Thụ Yên Tử
Yên Tử không dành cho những người vội vã. Nơi đây không có gì để bạn "chạy" theo, chỉ có sự an nhiên để bạn chạm đến nếu bạn biết dừng lại. Trong một thế giới mà người ta quen sống nhanh, nói nhanh, ăn nhanh và lướt nhanh, thì một nơi như Yên Tử giống như một lời nhắc nhẹ rằng: Sống chậm lại một chút thôi, để nghe đời rõ hơn.
Bạn sẽ không tìm thấy ở đây những cú máy flycam ngoạn mục hay những tấm hình lung linh góc phố. Nhưng bạn sẽ mang về một điều gì đó rất sâu, có thể là một tiếng thở dài được buông ra, có thể là một suy nghĩ được gạn lọc, hoặc chỉ đơn giản là một cảm giác lặng lẽ mà đầy biết ơn khi bước xuống núi. Như tôi đã mang theo. Và như bạn sẽ mang theo, nếu một ngày bạn cũng bước trên con đường ấy.
Chia sẻ trên