Biển Mỹ Khê trong mắt kẻ mộng mơ
- Thứ năm, 12/06/2025, 19:26 (GMT+7)
Biển Mỹ Khê trong mắt kẻ mộng mơ
Biển Mỹ Khê mở ra nhẹ như một giấc mơ chưa nói thành lời. Trên nền trời xanh biếc, dải cát trắng trải dài như trang giấy mỏng, nơi từng dấu chân khẽ in là từng khoảnh khắc thời gian chạm vào hiện thực. Sóng vỗ từng đợt êm ái như những câu hát không lời, đọng lại trong lòng người một nỗi dịu dàng khó gọi tên. Trong ánh sáng ban mai, Mỹ Khê không chỉ là một bãi biển. Đó là một khúc giao hưởng thanh khiết của thiên nhiên, là khoảng lặng để con người lắng nghe lại chính mình giữa dòng đời vội vã.
Giữa lòng thành phố Đà Nẵng sôi động, Mỹ Khê nằm tựa vào triền đất hiền hòa của bán đảo Sơn Trà, trải dài khoảng chín trăm mét như một dải lụa mỏng mà tạo hóa cẩn trọng thả xuống. Nơi đây không ồn ã như phố thị, cũng không quá tĩnh lặng như một vùng quê bỏ quên thời gian. Mỹ Khê mang theo sự vừa vặn đến lạ: dịu dàng nhưng có sức sống, yên tĩnh nhưng không lạc lõng, hiện đại nhưng vẫn giữ được hơi thở hoang sơ trong từng hạt cát, từng hàng dừa uốn lượn theo gió biển.
Truyền thuyết kể rằng, ngày xưa có một nàng tiên giáng trần mê đắm cảnh sắc nơi này, đến nỗi không trở về trời nữa. Người dân gọi nơi ấy là Mỹ Khê như một cách gìn giữ vẻ đẹp ấy qua ngôn từ. Có thể chỉ là giai thoại, nhưng cũng đủ để người ta tin rằng mỗi lần đứng trước biển, lòng người chợt nhẹ đi như lược qua một tầng mây mỏng. Và khi nắng lên, ánh sáng rọi xuống mặt biển như tấm gương khổng lồ phản chiếu cả trời xanh, khiến người ta chỉ muốn đứng yên thật lâu, để ngắm, để thở, để lặng im.
Có những sáng tinh khôi, Mỹ Khê được bao phủ bởi màn sương mỏng, như thể biển còn đang ngủ. Đến khi mặt trời rón rén bước lên, từng mảng sương tan dần, nhường chỗ cho những con sóng ánh lên sắc vàng rực rỡ. Tiếng chim biển ríu ran, mùi muối biển phảng phất hòa cùng mùi cát nắng, tất cả tạo nên một không gian sống động, nơi mọi giác quan đều được đánh thức.
Giữa dòng chảy lịch sử, Mỹ Khê từng là nơi chứng kiến những bước chân rút lui cuối cùng của quân đội Mỹ trong cuộc chiến Việt Nam. Tháng 3 năm 1975, biển không còn xanh bình yên như hôm nay. Những đoàn người, những con tàu, tiếng máy nổ, khói lửa... đã từng một lần nhuốm lên mặt nước những mảng màu khốc liệt. Vậy mà hôm nay, sau những năm tháng trôi qua, nơi từng mang dấu vết chiến tranh lại trở thành điểm hẹn của hòa bình, của những tâm hồn tìm về sự thanh thản.
Dọc theo bãi biển là nhịp sống dung dị của người dân địa phương. Những chiếc thuyền thúng nằm lặng lẽ trên cát như những nét chấm phá tròn trịa, những ngư dân lúi húi gỡ lưới buổi sớm, tiếng nói cười nhẹ nhàng, mộc mạc. Mỹ Khê không tách biệt với đời sống, mà là một phần của nó, đan cài giữa du lịch và sinh kế, giữa vẻ đẹp tự nhiên và hơi thở con người.
Không cần những hoạt động náo nhiệt, chỉ một lần ngồi xuống cát, để đôi chân lấp trong lớp cát mát lạnh, lắng nghe tiếng sóng từ xa vọng về, đã đủ để cảm nhận một loại hạnh phúc giản dị. Có những buổi chiều, hoàng hôn đổ màu tím lên mặt biển, tạo thành thứ ánh sáng mềm mại như ánh mắt của người thương lâu ngày gặp lại. Người ta vẫn nói: nếu chưa từng ngắm hoàng hôn Mỹ Khê, nghĩa là chưa từng chạm vào phần mộng mơ nhất của Đà Nẵng.
Vào những tháng từ đầu hè đến đầu thu, biển Mỹ Khê như thay một chiếc áo đặc biệt. Trời trong, biển lặng, sóng vỗ đều đặn như một bản nhạc nền ru hồn người. Khi ấy, Mỹ Khê đẹp như một bức ảnh chưa qua chỉnh sửa, nhưng mỗi góc đều xứng đáng xuất hiện trên tạp chí du lịch quốc tế. Cũng chính nhờ vào khí hậu ấm áp quanh năm và độ mặn vừa phải của nước biển, nơi này đã được tạp chí Forbes xếp vào danh sách những bãi biển quyến rũ nhất hành tinh. Ít người biết rằng, chính độ mặn ổn định đó không chỉ khiến nước biển trong xanh mà còn giúp làn da không bị khô ráp sau khi ngâm mình hàng giờ dưới nắng.
Người Đà Nẵng thường bảo, nếu đến Mỹ Khê mà chưa thử rong biển nơi đây thì coi như mới chỉ hiểu nửa phần của biển. Loại rong câu chân vịt đặc trưng, mềm mại nhưng đầy dinh dưỡng, từng được xuất khẩu đi Nhật, là món quà mà thiên nhiên dành tặng cho vùng biển này. Còn nếu may mắn bắt gặp những hàng rong bán gỏi trứng cá chuồn hoặc bánh nậm gói lá chuối mềm, đó chính là dư vị của miền Trung, đậm đà, khó quên mà rất đỗi chân thành.
Di chuyển đến Mỹ Khê không khó, bởi đường Võ Nguyên Giáp như một sợi chỉ vàng dẫn thẳng từ trung tâm thành phố ra biển. Dù bằng xe máy để cảm nhận rõ hơn gió biển trên tóc, hay taxi cho sự tiện nghi, quãng đường ấy luôn đẹp một cách tinh tế. Và khi đến nơi, chẳng cần mang theo gì quá nhiều, chỉ cần một đôi dép nhẹ, chiếc khăn mỏng, ít kem chống nắng và một tâm hồn mở cửa, thế là đủ để sống trọn một ngày ở Mỹ Khê.
Giữa làn nước trong xanh, người ta vẫn có thể nhìn thấy những rặng san hô nhỏ ven bờ, điều hiếm thấy ở một bãi biển thành phố. Những ai thích cảm giác phiêu du dưới nước có thể chọn cách lặn nhẹ sát bờ, không cần đến thiết bị chuyên dụng, chỉ để thỏa niềm vui khám phá vẻ đẹp dưới lớp sóng vỗ. Và khi ngẩng lên mặt nước, trời xanh lại hiện ra rộng lớn, khiến người ta bỗng thấy mình nhỏ bé nhưng đầy tự do.
Nếu có một khung cảnh nào có thể khiến con người ta gột rửa ưu phiền, thì chắc chắn đó là bình minh trên Mỹ Khê. Ánh sáng rọi từ đường chân trời lên mặt nước như dải lụa dát vàng, mọi thứ trở nên tinh khôi và rộng mở. Mỗi người đứng trước cảnh ấy đều có thể thầm nghĩ: có lẽ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, như cách mặt trời luôn lên, như cách sóng luôn về bờ.
Và nếu có ai hỏi đâu là nơi đáng để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất trong hành trình thanh xuân, Mỹ Khê sẽ là một gợi ý dịu dàng. Không cần lời giới thiệu rầm rộ, chỉ cần một lần đặt chân, một lần chạm nước, mọi giác quan như được đánh thức. Biển không chỉ là nơi để đến, mà là nơi để trở về. Nơi mà mỗi lần nghĩ đến đều gợi ra một khung cảnh yên bình, mặn mòi, thân thuộc như một miền ký ức chưa từng phai.
Ở nơi đó, trời, đất và lòng người như được hòa quyện. Cái đẹp không ồn ào, không rực rỡ, mà âm thầm thấm dần vào tâm trí. Và khi phải rời đi, có thể chẳng ai nói gì, chỉ là lòng chợt lưu luyến như câu hát nhỏ vang lên trong gió: “Muốn ôm cả biển vào lòng, nhưng chỉ có thể mang theo một giấc mơ xanh...”. Biển Mỹ Khê không tiễn ai bằng nước mắt, chỉ lặng lẽ chờ người quay lại, như một lời hẹn không cần thốt ra.
Chia sẻ trên