Thác Dray Nur đẹp nao lòng giữa mùa nắng Tây Nguyên
- Thứ tư, 11/06/2025, 20:15 (GMT+7)
Thác Dray Nur đẹp nao lòng giữa mùa nắng Tây Nguyên
Thác Dray Nur không gọi ai bằng tiếng ồn. Thác chỉ thì thầm. Nhưng là một tiếng thì thầm đủ làm rung chuyển cả vùng đất Tây Nguyên sâu thẳm. Đứng giữa âm vang của đại ngàn, lắng nghe nước tuôn trào như bản hòa tấu ngẫu hứng giữa đá và rừng, người ta không còn biết ranh giới giữa hiện tại và truyền thuyết bắt đầu từ đâu.
Ẩn mình ở vùng đất giáp ranh giữa hai tỉnh Đắk Lắk và Đắk Nông, Thác Dray Nur là phần hồn thiêng chảy qua dòng sông Serepok, uốn lượn giữa đại ngàn như một dải lụa sống động của trời đất. Dù nằm cách trung tâm Buôn Ma Thuột chỉ hơn hai mươi lăm cây số, nhưng con đường đến Dray Nur lại như đưa người ta đi xa hơn cả về mặt địa lý, chạm đến tầng sâu nguyên sơ và thẳm thẳm của ký ức đất đỏ bazan.
Nơi đây không chỉ là một dòng thác đổ. Nó là một câu chuyện. Một chương truyền thuyết. Một vệt cảm xúc trải dài trong trí tưởng tượng tập thể của người Ê Đê. Người ta kể rằng, Dray Nur chính là dòng nước hóa thân từ một mối tình dang dở. Chuyện kể về một chàng trai và cô gái thuộc hai bộ tộc thù địch, đem lòng yêu nhau say đắm. Không thể vượt qua định kiến dòng tộc, họ trốn đến dòng sông Serepok để kết duyên. Nhưng rồi, vì sự phản đối dữ dội, dòng sông tách làm đôi, hình thành nên hai nhánh thác Dray Nur và Dray Sap như cách đất trời chia lìa hai con người yêu nhau. Từ đó, Dray Nur trong tiếng Ê Đê có nghĩa là thác cái mang một vẻ đẹp buồn, sâu thẳm và quyến rũ đến mê hoặc.
Dòng nước nơi đây đổ xuống từ độ cao hơn ba mươi mét, không theo những khối thẳng đứng thường thấy ở nhiều con thác khác. Dray Nur trải ra như một mái tóc dài của nàng sơn nữ đang gội đầu giữa rừng già. Không dữ dội, không gầm rú, nhưng có sức hút đến kỳ lạ. Phía dưới chân thác là những tảng đá lớn nằm rải rác như những bậc thềm khổng lồ dẫn xuống tầng sâu địa ngục của rừng thiêng. Tiếng nước rơi không đơn độc. Nó hòa quyện cùng tiếng lá rừng xào xạc, tiếng chim kêu trên cao, tiếng gió chạm vào lòng người bằng hơi thở dịu dàng của đất.
Đặc biệt hơn, sau bức rèm nước mênh mông ấy là một hang động kỳ bí. Một cánh cửa mở ra thế giới khác, nơi không có sóng điện thoại, không có tiếng còi xe, chỉ còn lại tiếng vọng của lòng mình. Hang động này sâu đến hơn ba trăm mét, ẩm ướt và mát lạnh như một khúc ruột âm u của rừng. Ánh sáng le lói xuyên qua các kẽ nước chiếu lên vách đá rêu phong, tạo ra những dải màu như kính vạn hoa của thiên nhiên. Có người nói, bước vào đây như bước vào một thế giới bị lãng quên từ hàng ngàn năm trước.
Xung quanh thác là hệ sinh thái rừng nhiệt đới rậm rạp, rễ cây bám chắc vào đất như những bàn tay cổ xưa gìn giữ miền linh thiêng. Không ít người trẻ đến đây để sống chậm, để tìm về cảm giác nguyên sơ của con người giữa thiên nhiên chưa bị thương mại hóa. Những bức ảnh chụp tại Dray Nur không cần chỉnh màu, bởi ánh sáng đã được rừng cân chỉnh một cách hoàn hảo. Ánh nắng xiên qua tán cây, rọi xuống mặt nước lấp lánh như dát vàng. Mỗi khung hình đều mang theo một câu chuyện.
Vào mùa mưa, thác thêm phần tráng lệ. Nước cuồn cuộn như một tấm lụa khổng lồ bị đánh thức sau giấc ngủ dài. Mùa khô, thác trở nên trầm mặc hơn, để lộ rõ những khối đá tầng tầng lớp lớp như lớp da cổ xưa của trái đất. Nhiều du khách chọn đến đây vào khoảng từ tháng mười hai đến tháng tư, khi thời tiết khô ráo, nắng nhẹ, thích hợp để khám phá mà không phải vật lộn với bùn đất.
Hành trình đến Dray Nur không khó nhưng cần sự kiên nhẫn. Từ Buôn Ma Thuột, men theo quốc lộ mười bốn khoảng hai mươi cây số, rẽ vào một con đường nhỏ rợp bóng cây cao su. Dưới ánh nắng ban trưa, hàng cao su soi bóng xuống mặt đường như một giấc mơ chưa kịp tỉnh. Nơi ấy không có biển quảng cáo ồn ào, không có những gói tour xô bồ, chỉ có biển trời Tây Nguyên và một dòng thác ẩn mình sau lớp sương sớm.
Ẩm thực gần thác không đa dạng nhưng lại mang đậm bản sắc của người Ê Đê và M'Nông. Ai đi mà không thử món cơm lam ăn với muối vừng và cá suối nướng thì coi như chưa từng đến. Bên cạnh đó, nếu may mắn đến đúng dịp lễ hội truyền thống của người bản địa, có thể bắt gặp cảnh múa xoang bên ánh lửa, nghe tiếng khèn vang vọng giữa rừng, thứ thanh âm không thể tìm thấy trong thành phố.
Một điều thú vị ít người biết, Dray Nur còn gắn liền với những nghiên cứu địa chất về tầng bazan và sự hình thành các mạch nước ngầm tại khu vực Tây Nguyên. Theo các nhà khoa học, cấu trúc đá ở đây là kết quả của hàng triệu năm vận động địa chất, tạo nên các hang ngầm nối liền giữa Dray Nur và Dray Sap. Có giả thiết cho rằng hai thác tưởng chừng tách biệt ấy thật ra lại liên kết trong lòng đất như cách tình yêu vẫn âm thầm chảy dưới lớp vỏ sỏi đá khắc nghiệt của cuộc đời.
Không ít nhiếp ảnh gia chọn Dray Nur làm nơi sáng tác. Không phải vì khung cảnh kỳ vĩ mà vì nơi đây có nhịp điệu riêng. Mỗi khung hình bắt được là một nhịp thở của đất trời. Mỗi ánh nhìn đặt vào là một lần bị lay động. Những câu nói như đi để thấy mình nhỏ bé và vũ trụ bao la không còn là triết lý mà trở thành sự thật hữu hình trước mắt.
Dray Nur không cố làm mình nổi bật. Nhưng chính sự điềm nhiên ấy lại khiến nó nổi bật hơn bất cứ nơi nào. Không gian ở đây không dành cho sự vội vã. Người ta đến để tĩnh lại, để nghe rõ tiếng mình giữa tiếng rừng. Là nơi không cần mạng vẫn có thể kết nối với điều sâu thẳm nhất bên trong. Là chốn mà chỉ một lần đặt chân đến sẽ mang theo mãi mùi rêu ẩm, vị nắng và âm thanh thác đổ trong tiềm thức.
Có người nói, nếu muốn nghe Tây Nguyên kể chuyện, hãy đến Thác Dray Nur khi chiều vừa buông. Lúc mặt trời nhuộm đỏ rừng cây, bóng người đổ dài trên nền đá bazan thô ráp, lúc đó thác không còn là thác. Nó là một vệt ký ức vẫy gọi, một linh hồn đang thì thầm với trời xanh rằng dù thế gian có đổi thay bao nhiêu, những vẻ đẹp nguyên bản vẫn sẽ tồn tại, thầm lặng, sâu sắc và bất biến.
Chia sẻ trên