Biển Sầm Sơn không chỉ có sóng và cát
- Thứ sáu, 13/06/2025, 20:27 (GMT+7)
Biển Sầm Sơn không chỉ có sóng và cát
Biển Sầm Sơn là nơi mà chỉ cần đặt chân tới, mọi ồn ào của thế giới dường như tan biến trong tiếng sóng vỗ miên man và ánh nắng dịu dàng rót mật xuống bờ cát. Biển ở đây không ào ạt như một cuộc nổi loạn, cũng không quá yên như mặt hồ im ắng, mà mang một nhịp điệu riêng, trầm ổn, gần gũi, như nhịp thở của người mẹ ôm lấy đàn con về phía chân trời.
Khi mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía đường chân trời, cả không gian biển như khoác lên mình một chiếc áo màu hổ phách. Những dải cát vàng dài tới hút mắt, phẳng mịn như dải lụa thiên nhiên được là phẳng bởi bàn tay của gió. Biển Sầm Sơn vào sáng sớm có một thứ ánh sáng không nơi nào có được, vừa đủ để làm bừng lên gương mặt du khách, lại vừa đủ nhẹ để giữ cho làn sương sớm chưa tan hẳn, khiến mọi khung cảnh như chìm trong một giấc mộng lơ lửng.
Nhưng có lẽ điều làm nên linh hồn của biển này không chỉ là sóng và cát, mà còn là một dãy Trường Lệ kiêu hãnh đứng sát bờ, như một người canh giữ cổ xưa. Nơi đó, mỗi vách đá, mỗi rặng cây đều là những mẩu chuyện ngàn năm còn ngân lên trong gió. Dưới chân núi, Hòn Trống Mái chồng lên nhau giữa biển trời, hai phiến đá tự nhiên giống hình gà trống và gà mái, tượng trưng cho sự thủy chung son sắt. Tương truyền, đó là hai linh vật hóa đá vì nguyện ước được sống bên nhau trọn đời, một sự tích đơn sơ nhưng làm lay động lòng người bởi vẻ đẹp của tình yêu vượt lên số phận.
Cách đó không xa, Đền Độc Cước trầm mặc nằm bên sườn núi. Không cần quá nhiều nhang khói, không cần bảng chỉ dẫn rườm rà, nơi đây vẫn luôn có mặt trong mỗi hành trình tìm về Sầm Sơn như một điểm tựa tâm linh lặng thầm. Truyền thuyết kể rằng xưa kia, có một chàng trai khỏe mạnh, khi vùng biển bị thủy quái tàn phá, đã xẻ đôi thân mình, một nửa ra khơi chiến đấu, một nửa ở lại bảo vệ đất liền. Khi chiến thắng, thân xác hòa làm một tảng đá lớn, đứng sừng sững nghìn năm như minh chứng cho lòng quả cảm và sự hy sinh thầm lặng.
Sầm Sơn còn chứa đựng một điều kỳ lạ mà không nhiều người biết. Khi triều xuống, ở một số khu vực gần Hòn Cóc hay hòn Đầu Voi, người ta có thể nhìn thấy những vết khắc nhỏ mờ mờ trên đá. Theo các nhà nghiên cứu, đó có thể là dấu tích của người Pháp từ thế kỷ trước khi họ biến nơi này thành khu nghỉ dưỡng đầu tiên tại miền Bắc. Những ký hiệu ấy như thư tay gửi từ quá khứ, nằm đó qua bao mùa biển động, như chờ một người biết lắng nghe.
Biển Sầm Sơn không phải là nơi để đến vội và rời đi nhanh. Đó là nơi để thở thật sâu, để lắng nghe âm thanh của những chiếc thuyền gỗ khẽ rẽ nước lúc hừng đông, để cảm nhận làn da ngưa ngứa trong gió biển mằn mặn, để thấy mái tóc rối không còn là điều đáng bận tâm, vì cái đẹp ở đây không nằm ở sự chỉnh chu mà ở sự thật thà.
Vào mùa hè, biển như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài. Lễ hội biển Sầm Sơn là thời điểm vùng đất này trỗi dậy như một bản nhạc sôi động của ánh sáng, âm thanh và những nụ cười. Dọc theo con đường ven biển, không khí lễ hội hòa vào từng bước chân, từ những điệu múa dân gian đến âm nhạc đường phố, từ trò chơi dân gian đến pháo hoa rực rỡ trời đêm. Mỗi ánh mắt trẻ thơ, mỗi cụ già ngồi bên hiên nhà đều góp phần thêu dệt nên bức tranh Sầm Sơn rực rỡ và sống động.
Dẫu vậy, những khoảnh khắc đẹp nhất không nằm ở giữa đám đông. Chúng thường ẩn mình nơi bãi B lúc sẩm tối, nơi ánh hoàng hôn chạm mặt biển như lời tạm biệt thầm thì. Hay trong khoảnh khắc sáng sớm ở bãi D, khi biển và trời chỉ còn phân cách bằng một màu xanh bạc trắng, du khách thầm thì với chính mình rằng đây là nơi có thể gửi lại lo âu, chỉ mang về những cơn gió nhẹ tênh.
Ai từng đến Sầm Sơn mà chưa thử vị ngọt của mực nướng vừa kéo lưới lên, hay cảm giác nhấm nháp chả tôm thơm nức trong một quán nhỏ ven đường, có lẽ vẫn chưa thật sự chạm vào phần hồn ẩm thực nơi đây. Mùi của biển không chỉ ở không khí, mà còn nằm trong từng thớ thịt hải sản được nướng trên bếp than hồng, trong vị mằn mặn của nước mắm pha gừng chấm vào nem chua Thanh Hóa. Bữa ăn nơi này không cần cao lương mỹ vị, chỉ cần tiếng cười giòn tan và vị biển đọng lại nơi đầu lưỡi.
Chuyến đi tới Sầm Sơn đẹp nhất khi được bắt đầu vào tháng năm, lúc những cơn gió chưa quá nồng nàn và biển vẫn còn trong như giấc mơ đầu hạ. Còn nếu chọn tháng chín hay tháng mười, thì đó là khoảng thời gian mà du khách không phải chen chúc, biển trở lại với đúng nhịp thở nguyên sơ và những cơn mưa bất chợt khiến bãi biển thêm phần lãng mạn.
Đường đến Sầm Sơn không khó. Từ Hà Nội, những chuyến xe khách ngày đêm nối dài, chỉ sau vài giờ là thấy mùi biển trong gió. Người thích cảm giác tự do có thể chọn xe máy qua cung đường ven Quốc lộ một, còn ai muốn nghỉ ngơi nhẹ nhàng có thể đi xe lửa đến ga Thanh Hóa rồi tiếp tục bằng taxi hoặc xe điện ven biển. Và có một điều nhỏ cần nhớ, nơi đây là đất của biển, nên hãy mang theo những đôi giày nhẹ, tâm hồn nhẹ và trái tim sẵn sàng mở ra với từng câu chuyện mà từng viên đá muốn kể.
Có một điều thú vị rất ít người nhận ra, đó là ánh sáng ở Sầm Sơn vào mùa thu thường mang sắc cam mềm mại, không gắt, không nhạt, như một tấm lụa nhuộm bằng nắng chiều. Thêm nữa, nếu để ý sẽ thấy một vài ngôi nhà cũ ven biển được xây từ thời Pháp thuộc với kiểu kiến trúc mang hơi hướng cổ điển, nay đã rêu phong nhưng vẫn vững chãi, mang trong mình ký ức của một thời thanh lịch.
Nếu một ngày, khi thành phố trở nên quá ngột ngạt, khi lòng người chất đầy lo toan, hãy tìm về nơi sóng biển chạm bờ Sầm Sơn. Không cần chuẩn bị nhiều, chỉ cần sẵn lòng dừng lại, nhìn ngắm và lắng nghe. Bởi nơi này không chỉ là một vùng biển đẹp, mà còn là cuốn sách chưa bao giờ viết xong. Mỗi người đến là một con chữ, mỗi cơn sóng là một câu thơ và mỗi hoàng hôn là một trang kết đầy dư vị. Và rồi, ai từng đến một lần chắc chắn sẽ mang theo một phần Sầm Sơn ở lại trong ký ức. Nhẹ tênh, mà không thể nào quên.
Chia sẻ trên