Loading
Bg-img

Bãi biển Mỹ Khê và những ký ức chưa đặt tên

Không ồn ào, không hào nhoáng, Bãi biển Mỹ Khê đẹp như một bản nhạc dịu dàng của biển, nơi chỉ cần nghe sóng vỗ là thấy lòng mình dịu lại.

Bãi biển Mỹ Khê và những ký ức chưa đặt tên

Có những buổi sáng không cần đến ly cà phê để tỉnh giấc. Chỉ cần đứng trên Bãi biển Mỹ Khê, hít một hơi dài đầy mùi mặn mòi, nghe sóng rì rào vuốt nhẹ vào cát như một bản tình ca buổi sớm, mọi giác quan như được đánh thức cùng lúc. Nơi ấy không ồn ào như một điểm đến quen tên, không rực rỡ sắc màu như bưu thiếp, nhưng có sức hút dai dẳng, thầm thì như tiếng thì thầm của đất trời. Mỹ Khê, cái tên tưởng chừng đã quen với miền Trung nắng gió, lại hiện lên ở một tọa độ khác, sát chân núi Sơn Trà, phía Bắc thành phố Đà Nẵng, mang dáng hình một miền biển thuần khiết mà ít người ngờ tới.

Nằm trải dài bên con đường Võ Nguyên Giáp, bãi biển Mỹ Khê uốn cong như một nét vẽ mềm mại của thiên nhiên, nơi ánh nắng xuyên qua từng con sóng tạo thành thứ ánh kim mơ màng trải lên mặt nước. Không quá dài, không quá rộng, nhưng Mỹ Khê có một tỷ lệ hoàn hảo khiến cho mọi tấm ảnh dù ngẫu hứng cũng như vừa được qua khung hình của nhiếp ảnh gia. Đặc biệt vào những ngày trời trong, khi mây vắt ngang đỉnh Bàn Cờ, cả đường chân trời như tan chảy trong một bức tranh xanh dịu không ranh giới.

Người địa phương bảo rằng, Mỹ Khê là bãi biển “biết giữ chân người”. Không vì hào nhoáng, mà bởi chính sự giản dị của nó. Mỗi sáng sớm, từng đoàn ngư dân trở về trong âm vang hò reo nhịp cá, từng chiếc thúng chai lăn mình lên bờ cát, để lại dấu vết của một nhịp sống biển đã nối dài qua nhiều thế hệ. Phía xa, lác đác những mái chòi dựng tạm vẫn đón nắng sớm như một phần không thể thiếu của bức tranh phong cảnh miền duyên hải. Những bãi đá rêu phong nhô ra biển như dấu tích của thời gian, và tiếng gió luôn thổi về từ phía khơi xa như mang theo cả hơi thở cổ tích.

Không nhiều người biết rằng bãi biển Mỹ Khê từng là nơi diễn ra nhiều sự kiện lịch sử, trong đó có dấu ấn của thời kháng chiến chống Mỹ. Những bãi cát trắng mịn từng in dấu bước chân của đoàn quân Giải phóng, từng là nơi bốc hàng, tiếp tế lương thực trong các chiến dịch. Người lớn tuổi ở làng Phước Mỹ còn truyền miệng câu chuyện về một đêm trăng, khi cả bãi biển rực sáng bởi ánh pháo sáng và những người lính vẫn âm thầm lội qua vùng triều thấp để chuyển thư kháng chiến. Dấu tích không còn hiện hữu rõ ràng, nhưng những câu chuyện ấy vẫn lặng lẽ neo vào từng con sóng, gợi một chiều sâu khác cho vùng biển tưởng chừng chỉ là chốn nghỉ dưỡng.

Thế nhưng, Mỹ Khê không sống bằng quá khứ. Bãi biển này vẫn đều đặn cuốn hút người trẻ bởi thứ năng lượng đặc biệt, nơi mỗi buổi hoàng hôn trở thành nghi thức, mỗi cánh diều bay cao như giấc mơ tuổi thơ được thả lại bầu trời. Những nhóm bạn trẻ dựng lều ngủ qua đêm, những cặp đôi nắm tay đi bộ suốt con đường ven biển, và không ít người đã chọn Mỹ Khê như một điểm chạm để “ngắt sóng” đời thường. Không sân chơi nhân tạo, không âm nhạc sôi động, chỉ có biển và gió, nhưng đủ để mọi tâm hồn lắng xuống, rồi dần thảnh thơi như sóng lăn tăn bên bờ.

Thời điểm lý tưởng nhất để đến Mỹ Khê là từ tháng 4 đến tháng 8, khi nắng không gắt, nước biển trong xanh và không có nhiều mưa lớn. Mùa hè, bãi biển đông vui với những hoạt động thể thao như lướt ván, bóng chuyền bãi biển, chèo SUP, nhưng vẫn đủ khoảng lặng để ai đó có thể ngồi một mình lắng nghe tiếng sóng. Vào mùa thu, Mỹ Khê dịu lại như một bản nhạc jazz, làn nước trong hơn, ít sóng hơn và nắng cũng thôi gay gắt. Buổi chiều lúc 5 giờ, mặt trời dần hạ thấp, phủ lên mặt biển một lớp ánh sáng hổ phách khiến khung cảnh nhuốm màu hoài niệm. Đó là khoảnh khắc khiến người ta lặng đi vài nhịp, như đang đứng trước một điều gì đó thiêng liêng mà không cần gọi tên.

Để đến Bãi biển Mỹ Khê, từ trung tâm thành phố Đà Nẵng chỉ mất chưa đầy 10 phút chạy xe máy. Con đường ven biển nối dài từ cầu Rồng qua cầu Trần Thị Lý luôn rợp gió và được xem là một trong những cung đường ven biển đẹp nhất Việt Nam. Xe buýt công cộng cũng hoạt động thường xuyên, dừng ngay gần bãi biển, thuận tiện cho những ai muốn di chuyển xanh. Nếu đến bằng máy bay, sân bay quốc tế Đà Nẵng chỉ cách bãi biển chưa đầy 7km. Rất dễ để đến, nhưng không dễ để quên.

Ẩm thực quanh Mỹ Khê cũng là một hành trình đáng nhớ. Không cần bước vào những nhà hàng lớn, chỉ cần một quán ven đường có bếp than và bàn nhựa, bạn đã có thể thưởng thức món mực nướng sa tế, hàu nướng mỡ hành hay bánh tráng cuốn thịt heo chấm mắm nêm đúng vị miền Trung. Mỗi buổi chiều, hàng cá tươi vừa cập bến lại được đem ra chợ, nơi du khách có thể tự tay chọn mua và nhờ người dân địa phương chế biến tại chỗ. Một trải nghiệm không hào nhoáng nhưng đậm chất đời thường và chính điều đó khiến nó trở nên đáng nhớ hơn tất cả.

Đối với những người yêu vẻ đẹp bình yên và chân thực, Mỹ Khê như một lời mời gọi âm thầm nhưng đầy sức nặng. Không phải nơi để “check-in” cho có, mà là nơi để chạm, để cảm, để sống chậm. Không có cảnh chen lấn, không phải xếp hàng đợi sống ảo, chỉ cần một chiếc ghế con và tiếng sóng, cũng đủ để cả một chiều dài tâm hồn được mở rộng.

Người ta thường nhắc đến Mỹ Khê như một trong những bãi biển đẹp nhất hành tinh, nhưng những danh xưng ấy rồi cũng chỉ là danh xưng. Thứ khiến Mỹ Khê thực sự khác biệt không nằm ở bảng xếp hạng, mà ở sự hiện diện của chính nó, một vẻ đẹp không cần phô bày, không cần chứng minh, chỉ cần tồn tại là đã đủ khiến người ta yêu.

“Không phải nơi nào có biển cũng có ký ức, nhưng nơi có ký ức chắc chắn sẽ giữ người ở lại.” một câu nói được viết trên tường đá gần cầu thang dẫn xuống bãi. Và đúng như thế, Mỹ Khê không giữ người bằng những gì ồn ào, mà bằng sự lặng lẽ đến đẹp nao lòng của mình. Nơi ấy, mỗi con sóng như một lời thì thầm cũ kỹ, mỗi bãi cát như một tấm ga giường của tự nhiên, ru giấc ngủ trưa của cả một vùng đất đầy những điều chưa kể.

Ngọc Trinh
Chia sẻ