Bg-img

Đảo Tuần Châu một thoáng mộng mơ giữa lòng di sản

Đảo Tuần Châu như bản tình ca dịu dàng giữa Vịnh Hạ Long, nơi biển xanh, cát trắng và truyền thuyết cổ xưa níu chân người mê khám phá và sống chậm.

Đảo Tuần Châu một thoáng mộng mơ giữa lòng di sản

Đảo Tuần Châu, một cái tên vang lên nhẹ nhàng như tiếng gió biển, nằm nghiêng mình giữa sóng nước mênh mang của di sản thế giới Vịnh Hạ Long. Từ Hà Nội xuôi về phương Đông, qua cung đường cao tốc uốn lượn như một dải lụa, rồi rẽ vào con đường bê tông duyên dáng dài hai cây số, Đảo Tuần Châu hiện ra như một bán đảo của giấc mơ, nơi thiên nhiên và con người từng ngày đan dệt nên một khúc hoan ca vừa hiện đại vừa hoài niệm. Không ồn ào như những trung tâm du lịch khác, nơi đây giống như một bức tranh thủy mặc được nhuộm ánh sáng biển trời, mát dịu tâm hồn những ai từng đặt chân đến.

Tuần Châu không phải là một hòn đảo ngẫu nhiên được con người tô điểm, mà là một phần lịch sử gắn liền với vùng đất Quảng Ninh. Truyền lại rằng ngày xưa nơi đây là điểm đặt trạm canh gác biên ải của triều đình, do một viên tri châu phụ trách. Cái tên “Tuần Châu” từ đó ra đời, vừa mang dáng dấp của quân lính tuần tra, vừa gợi nhớ đến thời thế phong kiến uy nghiêm. Nhưng nếu lùi xa hơn, vượt ra khỏi sử sách mà lần theo những câu chuyện kể trên thuyền của ngư dân vùng vịnh, lại nghe đến một điển tích khác. Người xưa tin rằng vùng vịnh này là nơi một đàn rồng đáp xuống để phò trợ dân Việt, mỗi cú đập đuôi tạo nên đảo đá, mỗi hơi thở hóa thành mây phủ, mỗi giọt nước mắt long lanh tạo thành sóng biển. Tuần Châu khi ấy là chốn rồng dừng chân nghỉ lại, như một viên ngọc ẩn trong vương miện của đất trời.

Giữa biển trời bao la, đảo Tuần Châu không cuộn mình với đá dựng hay rừng già, mà mềm mại như dáng thiếu nữ vừa thức dậy sau giấc ngủ dài. Những dải cát trắng cong cong như vạt áo dài vương trên vai đảo, nối với làn nước xanh trong ngọc biếc. Tiếng sóng vỗ không ào ạt mà nhịp nhàng như tiếng vỗ tay khẽ khàng của thiên nhiên. Mỗi buổi sáng sớm, mặt trời vén mây dậy muộn, ánh sáng rải vàng trên mặt biển, phản chiếu qua từng giọt sương còn vương trên hàng dừa mảnh mai nghiêng mình đón gió. Có lẽ, hiếm nơi nào mà mặt trời và mặt nước có thể đối thoại dịu dàng đến thế.

Điều kỳ diệu ở Tuần Châu nằm ở cách con người chạm vào thiên nhiên mà không làm nó mất đi vẻ nguyên sơ. Từ bãi cát nhân tạo dài hơn 2km được tạo nên từ những hạt cát trắng mịn nhập về từ vùng biển miền Trung, đến những hàng cây được trồng rải rác như thể mọc tự nhiên từ trong đất mẹ, tất cả đều như một phần vốn có của đảo. Bên trong là không gian sinh hoạt hiện đại nhưng không phá vỡ cảm xúc bình yên: một bến du thuyền rộng lớn, nơi neo đậu của những con tàu trắng muốt như cánh chim biển, là điểm khởi đầu cho những chuyến hành trình khám phá sâu hơn vào Vịnh Hạ Long.

Một điều ít ai để ý là cảng du thuyền Tuần Châu từng được xem là một trong những cảng nhân tạo lớn nhất Đông Nam Á. Với kiến trúc mô phỏng hình dáng những cánh buồm vươn gió, cảng không chỉ phục vụ nhu cầu vận tải mà còn là biểu tượng của sự kết nối giữa truyền thống và hiện đại. Trong ánh chiều nghiêng nghiêng, khi những con tàu rẽ sóng xa dần vào vùng nước huyền thoại, tiếng còi tàu vang vọng như nhắc nhớ về một thời xa xưa của những thương cảng huy hoàng.

Tuần Châu cũng là nơi giao thoa của cảm xúc và nghệ thuật. Ẩn giữa các rặng cây là công trình trình diễn nhạc nước, một trong những sân khấu ngoài trời lớn nhất cả nước, từng là nơi tổ chức nhiều sự kiện văn hóa – nghệ thuật quốc gia và quốc tế. Khi màn đêm buông xuống, tiếng nhạc vang lên, nước nhảy múa dưới ánh sáng màu, hàng nghìn khán giả ngồi lặng người trước vũ điệu của âm thanh và ánh sáng. Đó không còn là một buổi biểu diễn đơn thuần, mà là một nghi lễ chào đón vẻ đẹp.

Không chỉ là nơi để ngắm, Tuần Châu còn là nơi để sống chậm. Mỗi sáng, có thể bắt gặp những người già dạo bộ bên biển, tay cầm chiếc nón lá xưa cũ, mắt dõi theo từng con thuyền nhẹ lướt. Trưa đến, trẻ nhỏ ríu rít bên mép sóng, xây những lâu đài cát nhỏ bé. Buổi chiều, người yêu thích thể thao có thể lướt sóng, cưỡi mô tô nước hay thử cảm giác nhẹ nhàng trôi cùng kayak giữa mênh mang sóng vỗ. Những âm thanh nơi đây không vội, không chèn ép, mà cùng nhau tạo thành một bản giao hưởng của sự sống.

Có một chi tiết ít người biết là phần lớn cát trắng trải dài trên bãi biển Tuần Châu không phải là cát tự nhiên. Để giữ được sắc trắng ngà tinh khiết quanh năm, nơi đây thường xuyên được làm sạch và thay mới định kỳ. Đó là lý do vì sao, mỗi bước chân dạo chơi trên bãi cát đều có cảm giác như đang chạm vào lớp lụa mỏng của thiên nhiên, vừa mềm, vừa mịn màng.

Ẩm thực nơi đảo cũng như chính vùng biển này: phóng khoáng, mặn mà và đậm đà bản sắc. Không cần đến những món cầu kỳ, chỉ một đĩa chả mực nướng thơm lừng, một con mực nhảy chấm muối tiêu chanh, hay bát canh ngán nóng hổi là đủ khiến lòng người xao động. Hương vị của biển len vào từng sợi khói, thoảng trong tiếng rì rào, như một bài hát ru từ đáy đại dương vọng lên bếp nhỏ. Câu nói truyền tai của người dân địa phương rằng "đến Tuần Châu mà không thử mực là bỏ quên nửa ký ức", không hề nói quá.

Thời điểm lý tưởng để đến Tuần Châu là mùa hè kéo dài từ tháng tư đến tháng mười, khi biển lặng, trời trong và cát như biết cười dưới ánh nắng. Tuy nhiên, những ai ưa tĩnh lặng lại thường tìm đến đảo vào khoảng cuối thu, khi từng đợt gió nhẹ mang theo mùi muối mát lành, khi khách vãng lai đã thưa, để cảm nhận rõ hơn hơi thở nguyên sơ mà đảo cất giữ.

Cách đến đảo cũng nhẹ nhàng như chính hơi thở của nó. Từ trung tâm Hà Nội, chỉ cần vài giờ ô tô theo cung cao tốc mới là đã có thể đặt chân đến Hạ Long. Từ đó, con đường nối đất liền với đảo như một chiếc cầu duyên khẽ khàng đưa người về với biển. Không cần phà, không cần cano, chỉ cần bước qua một nhịp đường là Tuần Châu đã ở ngay trước mắt, mở lòng chào đón.

Một chi tiết nữa ít ai để ý, đảo Tuần Châu từng được chọn làm điểm đến cho các nguyên thủ quốc gia trong những sự kiện APEC, ASEAN. Điều đó cho thấy vị thế đặc biệt của nơi này không chỉ trong bản đồ du lịch mà còn trên trường quốc tế, một biểu tượng cho vẻ đẹp hiền hòa và khả năng tiếp đón trọn vẹn.

Tuần Châu không chỉ là nơi để đến rồi đi. Nó là nơi để ở lại, ít nhất là trong ký ức. Có thể là khoảnh khắc đứng nhìn hoàng hôn loang dần trên mặt biển như lớp son nhạt, có thể là hình ảnh hàng dừa in bóng lên nền cát ẩm, hay chỉ đơn giản là mùi biển còn vương trên tóc khi đã quay trở lại thành phố. Đó là nơi mà mỗi người đều có thể tìm thấy điều gì đó của riêng mình, dù chỉ trong khoảnh khắc.

Trong nhịp sống hối hả của đô thị, Tuần Châu như một lời thì thầm của biển, dịu dàng và sâu lắng. Một nơi để lắng nghe sóng vỗ vào lòng, để ánh mắt chạm vào chân trời và trái tim được rửa sạch bởi ánh nắng miền vịnh. Những ai yêu cái đẹp, yêu sự sống nhẹ nhàng, chắc chắn sẽ giữ Tuần Châu trong một ngăn đặc biệt của tâm hồn.

Tố Quyên
Chia sẻ