Bg-img

Đẹp mê hồn những cung đường ven biển để check-in

Những cung đường ven biển đẹp như điện ảnh, nơi chỉ cần đứng vào là có ảnh triệu like. Từ Bắc vào Nam, hành trình check-in tuyệt đẹp đang chờ bạn.

Đẹp mê hồn những cung đường ven biển để check-in

Khi ánh mặt trời vừa kịp rọi lên đường chân trời phía biển, một hành trình sống ảo cũng bắt đầu mở ra, uốn lượn theo dải đất hình chữ S như một cuốn phim du ký rực rỡ ánh sáng và những khuôn hình đáng mơ. Không phải ai cũng biết rằng Việt Nam sở hữu những cung đường ven biển đẹp đến nghẹt thở, không chỉ làm say đắm mắt nhìn mà còn khiến mỗi bức ảnh trở nên sống động như tranh. Đó là nơi ánh sáng phản chiếu trên mặt nước trở thành dải lụa vàng, nơi từng góc cua cũng có thể trở thành khung hình triệu like, nơi gió, mây và con đường hòa quyện trong cảm xúc tự do thuần khiết nhất.

Hành trình bắt đầu từ miền đất gió Lộc Hà, Hà Tĩnh, nơi bãi biển Thiên Cầm như một khúc nhạc cổ vang lên giữa đại dương. Con đường ven biển uốn cong theo từng triền cát trắng, đưa người ta đi qua những hàng phi lao xanh ngắt và những xóm chài ngủ yên sau mùa sóng dữ. Từng buổi sáng ở đây, ánh nắng như rót mật lên mặt biển, khiến cho mọi khuôn hình đều mang sắc vàng dịu ngọt, lý tưởng để mở đầu một album ảnh mang hơi thở "sống chậm" đúng nghĩa. Fun fact ít ai biết rằng chính vùng biển này từng là nơi lưu truyền truyền thuyết về đàn cá thần dẫn lối người dân tránh bão, và đến nay, cư dân vẫn không bao giờ ra khơi khi trăng tròn, một nét văn hóa tâm linh đầy huyền bí hiếm nơi nào còn giữ.

Rời Hà Tĩnh, con đường ven biển quốc lộ 1A đưa ta đến Quảng Bình với bãi Nhật Lệ dịu dàng như một thước phim mùa hè Pháp. Nhưng để check-in thật đỉnh, người chụp ảnh thường lựa chọn cung đường từ biển Bảo Ninh đến phá Hạc Hải, nơi giao nhau của ánh sáng buổi sớm và màn sương bảng lảng còn sót lại từ đêm trước. Ảnh ở đây có một tông màu rất đặc trưng đó là xanh ngọc loãng ánh bạc, với background là những thuyền nan phơi lưới nghiêng mình giữa ánh bình minh. Một caption từng được chia sẻ hàng chục nghìn lượt trong cộng đồng nhiếp ảnh, “Đôi khi chỉ cần đứng im giữa biển, và để gió kể phần còn lại của câu chuyện.”

Đi tiếp về phía Nam, đường ven biển Quảng Trị – Thừa Thiên Huế hiện ra như một bức tranh thủy mặc. Đèo Phước Tượng và đèo Phú Gia ít người biết lại chính là hai cung đường khiến giới nhiếp ảnh phát cuồng mỗi mùa hè. Đứng từ trên cao, có thể nhìn thấy cả vùng phá Tam Giang nhuộm vàng trong nắng, từng con đò bé nhỏ lặng lẽ trôi như nét mực chấm phá lên mặt gương thiên nhiên. Nếu săn ảnh hoàng hôn ở đây, đừng quên mang theo ống kính góc rộng và đứng vào khoảng 16h30, khi ánh sáng bắt đầu ngả cam và các đám mây chuyển động tạo thành những lớp tầng trên bầu trời, khoảnh khắc chỉ kéo dài chưa tới 20 phút nhưng có thể làm nên bức ảnh để đời.

Ranh giới giữa Huế và Đà Nẵng chính là nơi một trong những cung đường ven biển ấn tượng nhất Việt Nam trỗi dậy, đèo Hải Vân. Người mê chụp ảnh vẫn gọi nơi này là “trạm dừng của thời gian” bởi mọi thứ ở đây đều đẹp một cách chậm rãi, sâu lắng, hoang sơ như thể chưa từng bị chạm tới bởi bàn tay đô thị. Đứng trên đỉnh đèo, nhìn xuống là Lăng Cô xanh biếc, biển và trời hòa vào nhau, mây thường lững lờ ngay trước mặt như một lời mời bước vào chiều không gian khác. 

Tiếp nối hành trình là đoạn đường ven biển Đà Nẵng từ bán đảo Sơn Trà đến hết bãi Non Nước. Dọc theo tuyến đường Võ Nguyên Giáp, hàng dừa ngả nghiêng trong gió, bãi cát trắng phau và nước biển trong vắt khiến bất kỳ khung hình nào cũng hiện lên như được phủ lớp filter tự nhiên. Góc máy low angle từ dưới cát hướng lên trời vào khoảng 7h sáng thường tạo hiệu ứng “lấp lánh hư ảo”, một chiêu nhỏ mà dân chụp lookbook hay áp dụng. Nếu may mắn, bạn có thể bắt được khoảnh khắc cầu Rồng hiện mờ phía xa như một lát cắt hiện đại giữa không gian thơ mộng.

Dọc miền Trung, cung đường ven biển Phú Yên là một thước phim điện ảnh đẹp đến choáng ngợp. Từ Gành Đá Đĩa, nơi những khối đá tổ ong xếp tầng như bàn tay hóa thạch khổng lồ, đến cây cầu gỗ Ô Loan bắc qua đầm, mọi nơi đều là giấc mơ check-in thành hiện thực. Ánh sáng ở Phú Yên vào mùa hè nghiêng vàng, không gắt, không loang lổ, rất điện ảnh. Bức ảnh nổi tiếng nhất từng được chụp ở đây là cảnh thiếu nữ trong tà áo dài trắng đứng một mình trên cầu gỗ lúc bình minh, được một tạp chí nước ngoài gọi là “the most serene frame in Southeast Asia”.

Dưới nữa là cung đường Ninh Thuận, nơi hội tụ mọi yếu tố để trở thành thiên đường trong ống kính, đồi cát trắng như Sahara bản địa, đường biển Vĩnh Hy uốn cong theo triền núi, những vịnh nhỏ bình yên đến mức người ta quên cả chụp mà chỉ muốn ngồi ngắm. Ảnh ở đây nổi bật bởi tương phản mạnh giữa màu trời trong, màu nước xanh ngọc, và đất đỏ bazan rực rỡ, một bảng màu tự nhiên đầy cảm xúc. Tip cho dân mê sống ảo, hãy dùng filter warm vintage kết hợp chụp ngược sáng tầm 17h để tạo cảm giác hoài cổ mơ màng, giống những tấm postcard cũ của thập niên 90.

Vào đến Khánh Hòa, đoạn đường Dốc Lết – Đại Lãnh – Vạn Ninh là một đường cong mê hoặc quanh co bên vách đá, một bên là vách núi dựng đứng, một bên là biển xanh biếc. Xe máy thường được dừng lại giữa khúc cua thứ 6, nơi có một mỏm đá chìa ra biển, nơi bức ảnh “một mình giữa trời nước” đã từng viral khắp mạng xã hội năm ngoái. Cảm giác đứng đó, phía sau là gió, trước mặt là đại dương, ống kính run lên theo từng cơn sóng đập là trải nghiệm khó tả như được “trả về nguyên bản”.

Và rồi, hành trình sống ảo ven biển dừng lại ở phương Nam, trên hòn đảo ngọc Phú Quốc. Cung đường từ Hàm Ninh đến bãi Sao, từ mũi Gành Dầu đến bãi Trường, đâu đâu cũng là miền nắng nhẹ và biển trong. Phú Quốc có thứ ánh sáng rất riêng, trong, sâu, không lóa, khiến màu da, màu nước, màu trời đều lên ảnh một cách chân thật mà vẫn rực rỡ. Đây cũng là nơi giới trẻ tìm đến để sống xanh và sống chậm, không phải để chạy trốn, mà là để trở về. Caption từng xuất hiện rất nhiều lần trong album du lịch Phú Quốc, “Có những nơi không cần chụp cũng đẹp, nhưng khi chụp rồi lại không nỡ rời mắt.”

Từ những dải cát mịn màng miền Bắc đến bờ đá gió lộng miền Trung rồi đến đảo ngọc miền Nam, mỗi cung đường ven biển Việt Nam không chỉ là hành trình địa lý, mà còn là hành trình cảm xúc và hình ảnh. Điều khiến nơi đây trở thành thiên đường trong ống kính, chính là sự giao thoa giữa cái đẹp nguyên bản của thiên nhiên và cảm xúc chân thật của người chụp. Những gì hiện ra trong khung hình không chỉ là cảnh, mà là ký ức, là sự lặng yên, là một lời mời gọi hãy sống khác đi, chậm hơn, sâu hơn, và đậm chất hơn.

Anh Khoa
Chia sẻ