Bg-img

Quần đảo Nam Du đẹp như một thước phim cổ tích

Quần đảo Nam Du đẹp như một giấc mơ xanh giữa lòng biển, nơi mỗi đợt sóng đều kể chuyện và ánh nắng khiến người ta muốn ở lại mãi không rời.

Quần đảo Nam Du đẹp như một thước phim cổ tích

Quần đảo Nam Du nằm nghiêng mình như một dải lụa ngọc giữa vịnh, nơi mà mỗi cơn gió không chỉ mang theo vị mặn của biển, mà còn thấm đẫm dư âm của những câu chuyện cổ xưa và hơi thở của thiên nhiên hoang sơ chưa kịp đánh thức. Từ những mỏm đá nhô lên giữa sóng xanh đến bầu trời trong vắt kéo dài vô tận, Nam Du không hẳn là một địa danh, mà giống như một giấc mơ không ai muốn dừng lại.

Hòn Lớn, hay còn gọi là Hòn Củ Tron, như trái tim của quần đảo, đập những nhịp trầm lặng nhưng đầy sinh khí. Con đường uốn quanh đảo gợi nhắc đến một dải lụa quấn nhẹ trên vai người con gái, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. Những rặng dừa soi bóng xuống bãi cát trắng mịn, nơi sóng vỗ về ngày qua ngày như những lời ru từ thuở sơ khai. Làn nước nơi đây trong đến mức có thể nhìn thấy từng nhánh san hô lấp ló, từng đàn cá nhỏ lượn lờ dưới đáy như nét vẽ sinh động trong một bức tranh lặng lẽ.

Từ đỉnh ngọn hải đăng trên Hòn Lớn, cao hơn 290 mét so với mực nước biển, phóng tầm mắt ra xa là cả một đại dương rải rác những hòn đảo như chấm phá của một bàn tay họa sĩ đang đắm mình trong cảm hứng. Ánh sáng đầu ngày trườn qua mặt biển, đánh thức từng con thuyền ngủ quên trong vịnh, để rồi những mái chèo lại bắt đầu vẽ nên nhịp sống bình yên của làng chài.

Có một truyền thuyết vẫn được người dân thì thầm khi gió biển rì rào vào đêm, bãi Ngự từng là nơi vua Gia Long lưu lại trong hành trình bôn tẩu, nơi ấy có giếng nước ngọt kỳ lạ, dù trải qua bao mùa khô khát, nguồn nước vẫn không cạn. Người dân tin rằng đó là món quà trời ban, như sự che chở cho vùng đảo này qua từng thế hệ. Và có lẽ chính điều thiêng liêng ấy đã giữ cho Nam Du một dáng vẻ đầy thanh khiết, như chưa từng bị vấy bẩn bởi xô bồ của đô thị hóa.

Ở phía đông quần đảo là Hòn Ngang, nơi làng chài rợp bóng những nhà bè nổi. Mùi muối mặn, tiếng cười giòn của lũ trẻ con nhảy ùm xuống nước, âm thanh leng keng từ tàu cá về bến, tất cả hoà thành một bản nhạc du dương chỉ dành cho những ai chịu lặng mình lắng nghe. Hòn Ngang không hối hả, cũng chẳng ồn ào. Chỉ có mặt trời ngày nào cũng đi qua một quỹ đạo cũ kỹ, để lại vệt nắng loang trên mái tôn bạc màu và trên làn da sạm nắng của ngư dân.

Không ai đến Nam Du mà không nghe đến chuyện về những linh hồn biển cả. Ở nơi này, tục thờ cá Ông, loài vật linh thiêng được xem là vị thần bảo hộ ngư dân vẫn được giữ nguyên vẹn. Mỗi khi có xác cá voi dạt vào bờ, người dân lập tức tổ chức lễ tang và đưa về cất giữ trong Lăng Cá Ông. Đó không phải là nghi thức, mà là niềm tin sống còn của bao đời người dựa lưng vào biển. Vào tháng ba âm lịch hàng năm, lễ hội cầu ngư diễn ra không đơn thuần chỉ để cầu mưa thuận gió hòa, mà còn là lời cảm tạ biển khơi vì đã ôm lấy những con người nhỏ bé bằng tấm lòng bao dung vô hạn.

Một điều lạ lùng ít ai biết, là có những bãi biển ở Nam Du như Bãi Chướng, ban ngày nước xanh như ngọc nhưng mỗi buổi chiều lại ngả dần sang màu hổ phách dưới nắng hoàng hôn. Khi thủy triều rút, trên bãi đá lộ ra những vỏ ốc đủ hình dạng, như thể ai đó đã rải lên đây cả một bộ sưu tập tự nhiên. Có những buổi tối trời quang, người ta có thể thấy vệt Ngân Hà kéo dài qua cả bầu trời, khiến cho cảm giác đứng giữa biển trời ấy như đang trôi dạt giữa vũ trụ.

Có người từng bảo, “Nam Du không đẹp kiểu phô trương, mà đẹp như một lời thì thầm”. Điều đó có lẽ đúng khi ta cảm nhận Nam Du không chỉ bằng mắt, mà bằng cả làn da thấm mặn gió, bằng từng hơi thở chậm rãi, và bằng trái tim thổn thức trước một vẻ đẹp không cần tô điểm. Những hàng dừa rì rào như cổ tích, những con đường đất đỏ dẫn ra biển, những ngôi nhà chênh vênh nép mình vào núi đá, tất cả đều khiến nơi này như không thuộc về thời gian.

Du khách thường tìm đến Nam Du vào những tháng cuối năm đến đầu mùa hè, khi biển hiền như tấm lụa là. Những chuyến tàu cao tốc từ Rạch Giá đưa người ta ra đảo chỉ trong hơn hai giờ, nhưng hành trình ấy luôn mang cảm giác như đang rời bỏ mọi tất bật phía sau để đến với một thế giới nguyên bản hơn. Trên đảo, phương tiện không nhiều. Một chiếc xe máy là đủ để rong ruổi qua những cung đường uốn lượn ven biển, nơi mà mỗi khúc cua lại mở ra một cảnh sắc mới, có khi là vách đá dựng đứng như cánh cửa mở ra đại dương, có khi là bãi cát mịn lặng lẽ nép mình giữa hai sườn núi.

Ở Nam Du, ẩm thực không cần cầu kỳ để chinh phục vị giác. Một đĩa cá nướng bọc lá chuối, một bát cháo mực nồng đượm, hay con nhum biển được tách đôi, rưới mỡ hành thơm phức, chỉ cần ngồi bên bãi biển lộng gió là đã thành một bữa tiệc khó quên. Có những món ăn không tên, được nấu từ tấm lòng và những gì biển ban tặng trong ngày, nhưng lại giữ vị mặn mà hơn bất kỳ đặc sản nào nơi phố thị.

Một fun fact thú vị ít người biết là tại Hòn Mấu, hòn đảo nổi tiếng với bãi cát trắng như kem và làn nước trong như gương, từng được một đạo diễn Pháp chọn làm bối cảnh cho một đoạn phim tài liệu về Việt Nam hoang sơ. Và trong một hốc đá trên đảo, vẫn còn lưu giữ những hóa thạch san hô từ hàng ngàn năm trước, như một minh chứng thầm lặng cho tuổi đời cổ xưa của vùng đất này.

Nam Du không có những Resort rực rỡ ánh đèn, không có tiếng nhạc xập xình hay các khu vui chơi nhân tạo. Nhưng chính sự vắng lặng ấy mới khiến mỗi tiếng sóng, mỗi lần ánh nắng đổi màu trở thành một phép màu nhỏ bé mà con người hiện đại luôn khao khát. Câu nói “Bình yên là khi lòng người chậm lại giữa một nơi không cần vội” dường như được viết riêng cho nơi này.

Có thể nói, Nam Du là một khoảng trời riêng cho những tâm hồn đang kiếm tìm bản ngã giữa muôn vàn điều ồn ào. Là nơi mà mọi bức ảnh chụp ra đều mang vẻ phim cũ, bởi vì ánh sáng ở đây không giống bất kỳ nơi đâu, nó mềm như lụa, trong như sương mai, và dường như luôn phủ lên mọi vật một lớp cảm xúc không thể gọi tên.

Khi rời Nam Du, người ta không chỉ mang về hành lý đầy ắp vỏ ốc hay những bức ảnh lung linh. Thứ còn đọng lại nhiều nhất là cảm giác được thảnh thơi giữa một thế giới mà từng cơn sóng, từng ánh hoàng hôn đều đang thì thầm, sống chậm lại, yêu thiên nhiên hơn, và đừng quên mình đã từng bé nhỏ như thế giữa lòng biển cả mênh mông.

Một ngày nào đó, khi thành phố quá ồn ào, khi tâm trí mỏi mệt vì những điều phù phiếm, hãy nhớ rằng ngoài kia có một quần đảo mang tên Nam Du, nơi những giấc mơ vẫn xanh, nơi bình yên luôn chờ sẵn trong từng tiếng gió biển thì thầm.

Kim Tính
Chia sẻ