Đảo Cô Tô nơi bình minh và ký ức gặp nhau
- 22 Tháng 5, 2025
- Khu du lịch - Di tích
Đảo Cô Tô nơi bình minh và ký ức gặp nhau
Đảo Cô Tô là nơi mà mỗi làn gió đều mang theo mùi vị của tự do, nơi từng con sóng như lời thì thầm cổ tích giữa đại dương xanh biếc. Không có âm thanh nào lọt qua tai mà không được khuếch đại bởi sự tĩnh lặng của đất trời, không có khoảnh khắc nào là vô nghĩa khi đứng trước bầu trời xanh và làn nước trong như pha lê. Đảo Cô Tô không chỉ là một điểm đến, đó là một miền cảm xúc mà ai từng chạm tới cũng thấy mình nhỏ bé và trong trẻo như thuở ban đầu.
Nằm cách đất liền khoảng tám mươi cây số, thuộc tỉnh Quảng Ninh, quần đảo Cô Tô gồm hơn năm mươi hòn đảo lớn nhỏ. Nhưng cái tên Cô Tô thường được gắn liền với hòn đảo chính, nơi người ta tìm về để sống chậm lại giữa những bộn bề không tên. Không náo nhiệt như Hạ Long, không xa hoa như Phú Quốc, Cô Tô giữ nguyên nét mộc mạc, thô ráp như một bản nhạc chưa hoàn chỉnh nhưng khiến người nghe cứ muốn lắng tai mãi. Nơi đây là bản hòa tấu của gió, của nắng, của biển và của những khoảng lặng không thể gọi tên.
Điều khiến Cô Tô khác biệt là sự nguyên sơ chưa bị khuất phục bởi bê tông hay những dãy nhà cao tầng. Ở đó, người ta vẫn có thể ngồi hàng giờ trên bãi đá Móng Rồng chỉ để lắng nghe tiếng sóng và ngắm mặt trời chậm rãi lặn sau lưng biển. Những tầng đá cổ xếp lớp như vảy rồng, được gió và nước chạm khắc suốt hàng ngàn năm. Biển ở đó không chỉ là biển mà là ký ức, là bản ghi nhớ của thời gian và thiên nhiên.
Con đường tình yêu chạy dọc bờ biển như một vệt son đỏ dài gần hai cây số, lát gạch vuông vức, len lỏi qua những hàng phi lao rì rào trong gió. Mỗi bước đi trên con đường này là một khoảnh khắc bước sâu hơn vào miền lãng mạn. Không gian ở đây dường như sinh ra để dành cho ánh hoàng hôn. Gió thổi bay tóc, nắng rọi qua tán lá tạo thành hàng ngàn đốm sáng li ti. Chỉ cần đứng yên, tất cả đã đủ để ghi lại một bức ảnh không cần chỉnh sửa. Những hình ảnh này dễ dàng chạm vào trái tim người trẻ, nơi vẻ đẹp không cần rực rỡ mà chỉ cần đúng lúc, đúng nơi.
Không chỉ có cảnh đẹp, Cô Tô còn là vùng đất mang hơi thở lịch sử. Tượng đài Chủ tịch Hồ Chí Minh tọa lạc trên đảo, là một trong những nơi hiếm hoi được dựng tượng khi Người còn sống. Chuyến thăm của Bác năm một chín sáu mốt là dấu ấn không thể quên trong ký ức người dân nơi đây. Từ đó, Cô Tô không chỉ là đảo, mà còn là một phần của lịch sử, một không gian mang giá trị tinh thần lặng lẽ nhưng sâu sắc.
Từ cổ tích dân gian, người ta truyền tai nhau về các nàng tiên cá bị bão cuốn dạt về vùng biển này, hóa thân thành những rặng san hô, những bãi đá kỳ lạ ở Cầu Mỵ. Khi mặt trời lên, từng lớp đá rực sáng như có lửa cháy bên trong. Khi chiều xuống, nơi ấy trầm lại, thăm thẳm và cổ kính như một lời nguyền ngọt ngào mà đại dương để lại. Đây cũng là nơi đón bình minh đẹp nhất trên đảo, khi ánh sáng đầu ngày như được nặn thành từng mảng, rót lên đá, lên mặt biển, lên đôi mắt của người đang đứng lặng.
Khoảng thời gian lý tưởng nhất để đến Cô Tô là từ tháng ba đến tháng năm, khi sóng yên, gió nhẹ, trời cao và biển thẳm. Hành trình bắt đầu từ Hà Nội, đến Cảng Cái Rồng ở Vân Đồn bằng xe khách, sau đó tiếp tục bằng tàu cao tốc khoảng một giờ đồng hồ. Chính thời gian ấy đủ dài để cắt rời những ồn ã nơi thành phố và đủ ngắn để giữ lại nhịp háo hức trong lòng du khách.
Ẩm thực trên đảo là điều không nên bỏ lỡ. Bề bề hấp bia, cầu gai nướng mỡ hành, sá sùng xào tỏi, hải sâm hầm thuốc bắc, những món ăn vừa lạ vừa thân quen, mang đậm vị mặn mòi của biển cả. Không cần bàn tiệc cầu kỳ, chỉ một bếp than nhỏ và vài con mực vừa kéo lưới đã đủ làm nên bữa ăn khiến người ta nhớ mãi. Đêm ở Cô Tô, gió mơn man da thịt, trăng vắt ngang lưng trời, chỉ cần nhắm mắt là cảm thấy cả thiên nhiên đang ru giấc.
Cô Tô không dành cho những người thích mọi thứ rõ ràng. Nó dành cho ai muốn sống chậm, muốn ngồi lâu bên biển chỉ để thấy thời gian trôi không tiếng động. Có người chọn cắm trại ở bãi Hồng Vàn, có người đạp xe vòng quanh đảo, có người chỉ cần một chiếc võng dưới bóng dừa và một cuốn sách là thấy đủ đầy. Những ngày trên đảo như được kéo giãn, mỗi giờ trôi qua nhẹ như làn mây trắng lướt trên đỉnh sóng.
Một điều ít ai biết, ở gần đảo chính còn có Cô Tô con, một hòn đảo không có cư dân sinh sống. Nơi ấy nước trong xanh đến mức có thể nhìn thấy đáy, bãi cát trắng mịn như kem, và tuyệt đối không có sóng điện thoại. Ai từng đặt chân tới đều gọi đây là thiên đường không lời. Giữa thế giới hiện đại, được rút phích cắm khỏi mọi kết nối chính là một dạng xa xỉ mà Cô Tô con đang âm thầm sở hữu.
Dù ngày nay đảo đã có nhiều dịch vụ tiện nghi như xe điện, homestay thân thiện, quán cà phê view biển, nhưng điều giữ chân người ta vẫn không phải là sự hiện đại. Đó là cảm giác được trở về với thiên nhiên, với một phiên bản thuần khiết hơn của chính mình. Cô Tô không cần cố gắng để nổi bật. Chính sự lặng lẽ của nó lại là điều khiến du khách nhớ mãi.
Có những nơi đi rồi quên, cũng có nơi chỉ cần một lần chạm mắt là khắc ghi. Cô Tô thuộc về nhóm thứ hai. Đó là một miền ánh sáng và yên tĩnh, là lời mời gọi không âm thanh nhưng đầy mê hoặc. Như một câu nói dễ chia sẻ trên mạng: “Biển không cần nói nhiều, chỉ cần xanh là đủ khiến người ta muốn quay lại.”
Chia sẻ trên