Bg-img

Biển An Bàng - Nơi sống chậm giữa lòng phố cổ

Biển An Bàng mang đến vẻ đẹp hoang sơ và bình yên hiếm có, nơi mỗi bước chân trên cát như chạm vào một giấc mơ chưa kể hết thành lời.

Biển An Bàng - Nơi sống chậm giữa lòng phố cổ

Biển An Bàng là nơi bắt đầu của những khung hình không lời, nơi mọi bước chân chạm cát đều trở thành tiếng thì thầm của gió và sóng. Từ khoảnh khắc làn nước chạm nhẹ vào bờ như vẽ một đường chỉ bạc trên mặt đất, đến âm thanh của hàng dừa nghiêng mình rì rào trong nắng sớm, nơi đây không chỉ là một bãi biển. Đó là một bản tình ca lặng lẽ, được viết bằng màu xanh trong veo của đại dương và sắc trắng tinh khôi của cát, giữa lòng phố Hội cổ kính.

Chỉ cách phố cổ Hội An chỉ vài cây số, An Bàng không ồn ào cũng không tìm cách tỏa sáng bằng sự hào nhoáng. Trái lại, chính vẻ bình dị đến nguyên sơ ấy lại khiến nơi đây trở nên đặc biệt. Không có những khu nghỉ dưỡng chen chúc, không có tiếng nhạc xập xình làm xáo động bầu không khí, Biển An Bàng mang trong mình khí chất của một người kể chuyện cổ xưa, luôn thì thầm những điều không cần lời để ai từng đặt chân đến cũng lặng người mà nhớ mãi.

Đã có thời, bãi biển này chỉ là nơi neo đậu của những chiếc thuyền thúng mộc mạc, nơi người dân chài gọi nhau í ới vào mỗi sáng sớm khi kéo lưới. Những mái nhà lợp lá dừa, những quán nhỏ dựng tạm bên bờ cát từng là nơi trú nắng của ngư dân sau buổi đánh cá đêm. Dẫu thời gian có mang đến sự đổi thay, nhưng hồn cốt của An Bàng vẫn vẹn nguyên, như mùi muối mặn còn vương trên áo, như tiếng rao buổi sáng len lỏi giữa những con hẻm nhỏ gần biển, như ánh mắt của người làng biển luôn mở rộng và chân thành.

Giữa ánh nắng dịu dàng trải dài trên mặt nước, từng đợt sóng vỗ về không gấp gáp như thể cả đại dương cũng học được cách thở chậm lại nơi đây. Những ai đến vào buổi bình minh sẽ thấy mặt trời không mọc lên mà trôi lên, từng chút một, lan tỏa ánh vàng qua làn sương mỏng, chạm đến từng chiếc lá và mái nhà, như gọi thức cả một vùng ký ức. Khi hoàng hôn đến, biển không đỏ rực mà chuyển thành một bảng màu của cam, tím, xanh thẫm đan xen như tranh thủy mặc. Những bóng người đi dạo in dài trên bãi cát, có khi chỉ để nghe tiếng sóng nói chuyện cùng chiều gió.

An Bàng không có những truyền thuyết kịch tính như các vùng biển khác, nhưng lại chất chứa những mảnh ghép văn hóa lặng lẽ và đầy tinh tế. Người làng biển kể rằng, tên gọi An Bàng xưa kia vốn không hẳn là tên địa danh, mà là một lời ước nguyện: ước ngư dân yên ổn trở về sau mỗi chuyến khơi xa, ước bãi biển luôn được bình an, phúc lành như lòng người quê biển. Câu chuyện ấy không được ghi chép trong sách, nhưng vẫn tồn tại qua từng thế hệ, lặng lẽ như chính nơi này.

Đặc biệt, ít ai biết rằng An Bàng từng được xướng tên trong danh sách 50 bãi biển đẹp nhất thế giới theo bình chọn của CNN. Điều ấy không khiến nơi này trở nên kiêu hãnh, chỉ khiến người ta thêm trân quý vẻ đẹp khiêm nhường đang hiện hữu. Một góc khác cũng ít được du khách để ý là khu vực gần làng rau Trà Quế. Từ đây, chỉ cần đạp xe khoảng mười phút là có thể vừa cảm nhận hương cỏ cây ngào ngạt, vừa ngắm được đường chân trời mờ sương.

Chuyến đi đến An Bàng cũng không cần nhiều kế hoạch cầu kỳ. Chỉ cần một ngày nắng đẹp, một chiếc xe máy hoặc xe đạp thuê từ phố cổ Hội An, con đường dẫn đến biển đã trở thành một phần không thể thiếu của trải nghiệm. Dọc lối đi, những hàng tre ngả bóng, những cánh đồng lúa ngát hương và cả tiếng nói cười của người dân địa phương đều góp phần thêu dệt nên hành trình như trong tranh.

Đến nơi, chẳng cần làm gì nhiều. Chỉ việc chọn một chỗ ngồi yên tĩnh, để đôi chân trần in xuống cát, để từng luồng gió biển mơn man mái tóc, để hương muối mằn mặn dính lên làn da và để mọi lo toan tan chảy cùng nắng. Nếu là người thích vận động, những chiếc ván lướt sóng, những chiếc thuyền kayak vẫn luôn sẵn sàng cho hành trình khám phá đường bờ biển rộng đến bất ngờ. Vào những ngày biển lặng, sóng êm, có thể thấy tận đáy, nơi đàn cá nhỏ lượn quanh và ánh nắng như từng vệt sao xuyên qua làn nước.

Ẩm thực nơi đây là một bản giao hưởng khác. Không cầu kỳ, không phô trương, chỉ là hải sản tươi rói vừa mới bắt lên, tẩm ướp đơn giản nhưng đậm đà, nướng ngay trên bếp than thơm lừng. Những món như mực nướng sa tế, cá hồng nướng giấy bạc hay sò lông nướng mỡ hành dường như chỉ ngon nhất khi ăn trong tiếng sóng vỗ, trong gió mặn và ánh chiều buông. Thú vị hơn cả là không khí nơi các quán nhỏ ven biển, không gian ấy khiến người ta quên đi thời gian, chỉ còn lại tiếng cười, tiếng chạm ly và ánh mắt chào nhau thân thiện như đã quen từ lâu.

Thời điểm đẹp nhất để ghé thăm là từ tháng 3 đến tháng 8. Lúc ấy, biển xanh nhất, trời cao nhất, nắng không gay gắt mà chỉ đủ để khiến mọi thứ sáng lên như được phủ một lớp mật ong lấp lánh. Nếu không thích đông đúc, nên đi vào sáng sớm hoặc các tháng giao mùa. Khi ấy, từng con đường dẫn ra biển vẫn còn vương hơi sương, hàng dừa vẫn còn đẫm ướt sương đêm và từng nhịp sống vẫn còn chậm rãi chưa bị đánh thức.

Có một điều ít ai nhận ra khi đến đây, đó là cảm giác thời gian như co lại. Một buổi chiều ngồi trên ghế dài, ngắm biển, có thể khiến người ta quên mất đã bao lâu trôi qua. Ở An Bàng, mọi thứ đều mời gọi sống chậm: từ cách người dân gánh từng thúng hải sản ra chợ, cách lũ trẻ nô đùa trên cát, đến cách biển cả thì thầm không ngớt suốt ngày đêm. "Đôi khi, bình yên chỉ là một chỗ ngồi bên bờ biển, không cần WiFi, chỉ cần nghe sóng kể chuyện".

An Bàng không cần phô trương để đẹp. Vẻ đẹp của nó đến từ sự khiêm nhường, từ nét mộc mạc chưa kịp bị chạm khắc bởi bàn tay thương mại hóa, từ nhịp sống đủ chậm để lòng người lắng lại. Đó không chỉ là nơi để đến, mà là nơi để quay về. Quay về với sự yên bình, với chính mình.

Và nếu một ngày nào đó, giữa nhịp sống gấp gáp, ai đó bất chợt nhớ về hương biển, nhớ ánh mặt trời nhạt nhòa trên nước, nhớ tiếng gọi của sóng vọng mãi không nguôi, thì có lẽ trái tim họ đã từng đi qua An Bàng. Và một phần nhỏ nào đó, cũng đã ở lại nơi đây, như dấu chân chìm dần dưới lớp cát mà chẳng bao giờ tan mất.

Hà Linh
Chia sẻ