Biển Đồng Châu một lần đến là một đời nhớ
- 03 Tháng 6, 2025
- Khu du lịch - Di tích
Biển Đồng Châu một lần đến là một đời nhớ
Biển Đồng Châu vươn mình ở phía đông huyện Tiền Hải, Thái Bình, nơi mà mặt nước không chỉ phản chiếu bầu trời mà còn soi chiếu cả thời gian. Đặt chân đến nơi đây vào một sớm tháng sáu, khi không khí còn vương chút lành lạnh của đêm qua, từng bước đi như lạc vào một miền ký ức, nơi gió biển không hẳn thổi mạnh nhưng đủ để thổi tung mọi âu lo còn sót lại trong lòng người. Trong một thời đại mà nhịp sống đô thị cuốn trôi cảm xúc, thật hiếm có một vùng biển nào còn giữ được sự nguyên sơ, thành thật và bình yên như ở đây.
Không phải là bãi biển của những triền cát trắng trải dài vô tận hay nước biển xanh như ngọc, Biển Đồng Châu mang một vẻ đẹp rất riêng, một vẻ đẹp của cuộc sống mộc mạc, của nhịp sống lao động không ngừng nghỉ và của những điều giản dị đã trở thành thơ ca. Mỗi buổi sớm, khi ánh nắng vừa lướt qua đường chân trời, cả bãi biển bỗng hóa thành một sân khấu kỳ ảo, nơi những chiếc chòi ngao trầm mặc giữa biển trời khoáng đạt, dựng nên một khung cảnh mà chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người dịu lại. Đó là nơi bình minh không chỉ mọc trên mặt biển, mà còn mọc từ chính đôi mắt lặng thinh của những người ngư dân đang lội nước cào ngao, như thể ánh sáng ấy được sinh ra từ trong lao động và niềm tin vào một ngày mới đủ đầy.
Biển Đồng Châu không ồn ào, không nhộn nhịp, không chen chúc những hàng quán hay dịch vụ rầm rộ. Bởi vậy, nơi đây luôn có một chỗ dành cho sự tĩnh lặng. Những hàng phi lao xanh rì rào như những bản nhạc xưa cũ được gió đánh thức. Mùi mặn của biển quyện trong mùi bùn cát, mang theo cả hương rơm rạ từ những làng chài gần kề, khiến không khí vừa quen vừa lạ, như mùi của một vùng quê nào đó trong ký ức tập thể. Trên mặt nước lấp lánh, từng chiếc thuyền nan nhỏ nhẹ rẽ sóng, lặng lẽ như câu chuyện của những người đàn ông không ưa lời nói, nhưng chất chứa cả biển rộng trong đôi mắt đã nhăn theo năm tháng.
Người ta kể rằng, vùng biển này từng là nơi mà các bậc tiền nhân ghé lại sau những hành trình dài trên biển cả. Tương truyền, vào thời vua Lê Trung Hưng, quân đội từng theo con đường biển này để tiếp cận vùng đồng bằng, mở rộng thế trận. Cái tên “Đồng Châu” cũng mang dấu tích cổ, gợi nhớ về những miền đất châu thổ phì nhiêu, nơi mà nước và phù sa quyện vào nhau, nuôi dưỡng không chỉ ruộng đồng mà cả những đời người gắn với biển. Cho đến tận hôm nay, những người dân Đông Minh vẫn gìn giữ nghề nuôi ngao, như thể tiếp nối một mạch sống không ngừng nghỉ đã kéo dài suốt hàng trăm năm qua.
Chính những chiếc chòi ngao mộc mạc đứng sừng sững trên những cọc tre bám cát đã làm nên linh hồn của Biển Đồng Châu. Nhìn từ xa, chúng như những phác thảo bằng tre của một kiến trúc sư thiên nhiên nào đó, giản dị mà hoàn hảo. Đó không chỉ là nơi người dân canh giữ đầm ngao, mà còn là điểm tựa giữa trời đất, là nơi mà giữa mênh mông, con người thấy mình vẫn có chỗ đứng vững vàng. Có một điều đặc biệt là vào những ngày thủy triều rút, toàn bộ bãi biển sẽ lộ ra bùn lầy mênh mang, người dân khi ấy sẽ dùng những chiếc liềm tay nhỏ để cào ngao, còn du khách thì có thể trải nghiệm cảm giác ngập chân trong lớp bùn mềm, nơi từng con ngao nằm ẩn mình như những viên ngọc nhỏ bé của biển cả.
Vào những tháng hè, từ tháng năm đến tháng bảy, ánh sáng nơi đây trở nên trong trẻo và mềm mại hơn bất cứ nơi nào khác. Trời không quá gắt, biển không quá dữ. Mọi thứ như được tinh chỉnh để vừa đủ đẹp cho một chuyến đi nhẹ nhàng, nơi chẳng cần vội vã, cũng chẳng cần mục tiêu. Chỉ cần ngồi xuống một đoạn bờ đất, nhìn xa ra biển, và để cho sóng vỗ lên mạn cảm xúc.
Chặng đường đến với Biển Đồng Châu không dài, chỉ khoảng 30km từ trung tâm thành phố Thái Bình, và chưa đến 3 giờ lái xe từ Hà Nội. Con đường quốc lộ 39B dẫn qua những cánh đồng lúa thẳng tắp, qua những cây cầu nhỏ bắc ngang sông, và rồi bất ngờ mở ra khoảng không mênh mông của biển cả. Cảm giác như bước qua một cánh cổng vô hình, nơi thành thị dừng lại và thiên nhiên bắt đầu.
Dù chẳng có nhà hàng hào nhoáng, thế nhưng hải sản ở Biển Đồng Châu luôn làm người ta nhớ mãi. Mỗi món ăn như kể lại một câu chuyện về biển. Món gỏi nhệch trứ danh với vị chua cay mặn ngọt cân bằng như ngũ hành hội tụ. Món nộm sứa giòn mát, thơm lừng mùi rau thơm vườn nhà. Những con ngao vừa được cào từ bãi, chỉ cần đem hấp sả hay nướng mọi, là đã đủ để mang trọn hương vị của Biển Đồng Châu vào đầu lưỡi. Điều đáng nói là, không phải chỉ có vị ngon, mà chính cách người dân mời nhau ăn, bằng nụ cười và đôi tay chân chất, mới là thứ đọng lại sâu nhất.
Một điều ít ai biết là Biển Đồng Châu chính là một trong những bãi biển hiếm hoi ở miền Bắc có hệ sinh thái rừng ngập mặn vẫn còn tồn tại. Rừng cây bần, cây mắm mọc chen chân nơi bãi lầy, tạo nên một hệ thống chắn sóng tự nhiên, đồng thời là nơi cư trú của nhiều loài chim di trú. Mỗi buổi chiều, khi hoàng hôn nhuộm đỏ cả chân trời, tiếng chim vút qua ráng chiều làm không gian như ngân lên khúc ca chia tay trong ánh sáng tàn. Vẻ đẹp ấy mơ hồ mà rõ ràng, như thể thời gian cũng chậm lại để chiêm ngưỡng chính mình.
Cũng có người gọi nơi này là “biển biết thì thầm”, bởi từng cơn gió, từng làn sóng đều như có ngôn ngữ riêng. Đôi khi là tiếng gọi bạn từ quá khứ. Đôi khi là lời hẹn cho một mai quay lại. Ở Đồng Châu, cái đẹp không nằm ở những thứ lộng lẫy, mà nằm trong từng khe nắng rọi xuống vạt bùn, trong từng giọt mồ hôi lặng lẽ của người dân biển, trong từng chiếc cọc tre cắm xuống đất như một bản giao ước lặng thầm giữa người và thiên nhiên.
Giữa vô vàn bãi biển đang được đô thị hóa, Biển Đồng Châu như một lời nhắn nhủ âm thầm rằng vẫn còn những nơi chưa bị thời gian làm phai mờ. Những nơi mà con người có thể đi thật xa, rồi lặng lẽ tìm thấy chính mình trong gió mặn và sóng vỗ. Vẫn còn một vùng đất mà mỗi khi nhìn ngắm, ta không chỉ thấy cảnh, mà còn nghe được âm thanh, chạm được hồn và cảm được nhịp thở của một miền biển bình dị, nhưng đẹp đến nao lòng.
Và biết đâu, một ngày không xa, trên hành trình đi tìm sự an yên giữa thế giới hỗn độn, ai đó sẽ lại ghé Biển Đồng Châu. Không phải để chinh phục, mà để sống chậm, để nghe biển thì thầm, để đứng yên và hiểu ra rằng, điều quý giá nhất đôi khi không phải là nơi đông người đến, mà là nơi khiến lòng người muốn ở lại.
Chia sẻ trên