Bg-img

Chạm vào đá và nghe gió hát ở Eo Gió Quy Nhơn

Eo Gió Quy Nhơn là điểm đến cho tâm hồn khát khao tự do, nơi gió biển thì thầm, sóng hát bên đá và bình minh mọc lên từ lòng đại dương xanh thẳm.

Chạm vào đá và nghe gió hát ở Eo Gió Quy Nhơn

Eo Gió là nơi mà gió không chỉ thổi qua từng kẽ tóc, mà còn thổi trúng những khát khao rong ruổi vẫn còn dang dở trong lòng người. Đặt chân đến đây, bước đầu tiên đã như thể vừa rời khỏi một thế giới vội vã. Trước mắt không phải là một bãi biển ồn ào, cũng chẳng phải vùng đất huyền bí mù sương, mà là một dải đá hoang sơ cuộn mình bên đại dương, nơi gió và đá đã yêu nhau tự thuở chưa có tên gọi.

Tên gọi “Eo Gió” ra đời từ chính hình dáng của mảnh đất kỳ lạ này. Giữa hai mỏm đá cao dựng đứng như hai cánh tay khổng lồ đang ôm lấy biển, một hõm sâu hình yên ngựa mở ra, đón trọn từng đợt gió biển ùa vào. Người dân địa phương kể rằng có những ngày trời hừng nắng, gió vẫn cứ thổi mát rượi, như thể từ chính lòng đất trỗi dậy, thấm vào da thịt một cảm giác khoáng đạt đến từng tế bào. Không đâu khác, Eo Gió chính là nơi “gió biết kể chuyện”.

Trên cung đường uốn lượn men theo sườn núi, màu đỏ gạch của lối đi hòa cùng sắc trắng lan can tạo nên một bản giao hưởng thị giác giữa nền xanh thẳm của trời và biển. Mỗi bước chân là một khung ảnh. Mỗi góc quay là một thước phim điện ảnh chưa dựng nhạc nền. Sóng rì rào vỗ vào từng phiến đá rong rêu, bọt nước tung lên trắng xóa như nghìn cánh chim hải âu đang sải bay dọc bờ vực. Những phiến đá nơi đây không tròn trịa như đá cuội, cũng không sắc lạnh như đá núi. Chúng gồ ghề, gai góc, lởm chởm như thể đại dương từng vỡ òa trong một cơn giận dữ và hóa đá mọi vết tích để lại.

Giữa khung cảnh ấy, không khó để bắt gặp những truyền thuyết còn neo lại nơi đầu gió. Người làng Nhơn Lý kể lại rằng, thuở xa xưa, đây là bến đậu của những đoàn thuyền cá, nơi ngư dân cắm mũi chèo đầu tiên sau bao ngày vượt sóng. Có người còn thì thầm về một cặp vợ chồng già từng ngồi lặng thinh trên vách đá này mỗi chiều, chờ bóng dáng con trai trở về từ khơi xa mà mãi chẳng thấy. Kể từ đó, một hốc đá gần mũi Eo Gió vẫn còn mang hình dáng hai người nép vào nhau, như một di chỉ bằng đá của nỗi đợi chờ.

Đi dọc Eo Gió những ngày tháng ba trở đi, khi nắng đã dịu lại và gió mang mùi muối mặn vừa phải, bầu trời nơi đây trở nên trong hơn bao giờ hết. Mỗi sớm mai là một lớp sương mỏng như tấm lụa khoác nhẹ lên mặt biển. Và khi hoàng hôn rót những giọt vàng cuối cùng lên các mỏm đá, nơi này không còn là một điểm du lịch, mà hóa thành một bức tranh treo lơ lửng giữa thực tại và mộng tưởng. Người ta nói, nếu chỉ được chọn một nơi để ngắm bình minh tại Việt Nam, thì đó chính là nơi mặt trời ló ra từ lòng biển và gió thì thầm với đá.

Không nhiều người biết rằng cách Eo Gió vài bước chân là một hang yến tự nhiên, nơi hàng ngàn con chim én và chim yến trú ngụ, tạo thành một bản hợp âm huyền bí vào mỗi sáng sớm. Tiếng vỗ cánh vang vọng trong hang như những tín hiệu vô thanh từ trời cao. Có lẽ chính vì vậy, vùng đất này từ lâu đã trở thành một phần tâm linh của cư dân miền biển, nơi người ta không chỉ ra khơi, mà còn gửi theo cả những lời cầu an lành vào từng đợt sóng.

Lặn biển ở Eo Gió không dành cho những kẻ sợ lặng im. Bởi dưới mặt nước xanh trong như thể được gạn lọc từng giọt, là cả một vườn san hô rực rỡ, nơi những đàn cá bé nhỏ tung tăng trong vũ điệu không lời. Mỗi hơi thở giữa lòng biển là một lần lắng nghe nhịp đập nguyên sơ của tự nhiên. Có người từng thì thầm rằng, chỉ cần nhìn san hô nơi đây một lần, sẽ không thể quên được màu sắc của thế giới bên dưới mặt nước.

Và khi rời khỏi biển, mùi vị của Eo Gió vẫn còn đọng lại trong từng món ăn. Đó là bánh hỏi chan nước mắm tỏi ớt, là bún chả cá dẻo thơm từ cá tươi đánh bắt, là chả ram cuốn lá rừng nướng bên bếp than hồng. Đặc biệt, ở chợ Nhơn Lý, có một món ăn chỉ bán vào những buổi chiều muộn, gọi là “cháo nghêu lá dứa”, nóng hổi, thơm dịu, như cái ôm ấm của biển dành cho người vừa rời khỏi nước.

Hành trình đến Eo Gió không quá xa xôi nhưng đủ để khiến lòng người tạm quên đi phố thị. Từ trung tâm Quy Nhơn, chỉ cần khoảng 25 đến 30 phút lái xe là đã có thể bắt đầu chạm tay vào gió. Con đường dẫn đến đây uốn lượn qua những hàng phi lao, giữa cát trắng và núi đá, như thể chính thiên nhiên đang mở lối riêng dành tặng cho người muốn sống chậm lại. Đừng vội đi qua đoạn đường ấy. Hãy mở cửa kính, để gió ùa vào, mang theo vị mặn của biển và mùi cây rừng ngái ngái, như một lời mời gọi ngọt ngào.

Thời điểm lý tưởng nhất để đến Eo Gió là vào những ngày từ tháng ba đến tháng chín, khi trời trong, biển lặng và nắng đủ dịu để làn da không sợ cháy nắng. Đây cũng là mùa mà ánh sáng rót xuống vách đá một cách dịu dàng nhất, khiến từng rêu phong cũng trở nên lung linh như được dát vàng. Những ngày còn lại trong năm, nơi này có thể trở nên dữ dội, bởi gió thổi mạnh và mưa bất chợt, nhưng với những tâm hồn yêu thiên nhiên, đó lại là một Eo Gió khác, hoang dã và cuồng nhiệt.

Một điều ít ai để ý là, nếu đứng tại mỏm đá cao nhất vào đúng lúc thủy triều xuống, có thể nhìn thấy những rạn đá lộ ra, tạo thành hình thù như chiếc đuôi rồng khổng lồ vươn ra biển. Người dân địa phương vẫn tin rằng nơi đây từng là nơi rồng thiêng đáp xuống, để lại dấu tích linh thiêng đến ngày nay. Dù là huyền thoại hay sự tình cờ của địa hình, khoảnh khắc ấy cũng đủ để những tâm hồn bay bổng thêu dệt nên hàng trăm câu chuyện cổ tích mới giữa biển khơi.

Eo Gió không cần lời quảng bá. Bởi vẻ đẹp thật sự không phải là thứ có thể đong đếm bằng từ ngữ. Nó nằm trong âm thanh của sóng, trong bóng những con chim én lượn chao nghiêng trên nền trời cuối ngày, trong làn gió thổi ngược vào mặt khiến lòng người chợt lặng. Có những nơi chỉ cần một lần đến là nhớ mãi. Và cũng có những nơi, dù chưa từng đặt chân tới, chỉ cần nghe tên đã thấy lòng mình khẽ nghiêng. Eo Gió là cả hai.

Có thể một ngày nào đó, khi nhịp sống cuốn người đi quá nhanh, ai đó chợt cần một điểm dừng. Không cần xa xôi, chỉ cần nơi ấy có gió kể chuyện và biển lắng nghe. Khi ấy, Eo Gió sẽ vẫn ở đó, vẫn dịu dàng như một lời thì thầm giữa thiên nhiên và người lữ khách. Và biết đâu, trong một buổi chiều không hẹn trước, chính ánh nắng nơi ấy sẽ giúp ai đó tìm lại mình giữa vô vàn những điều tưởng chừng đã lãng quên.

An Nhiên
Chia sẻ