Cột cờ Lũng Cú - Nơi đất trời gọi tên Tổ Quốc
- Thứ hai, 23/06/2025, 18:46 (GMT+7)
Cột cờ Lũng Cú - Nơi đất trời gọi tên Tổ Quốc
Cột cờ Lũng Cú hiện lên như một lời nguyện khắc vào trời xanh, nơi tấm lưng Việt Nam chạm vào rìa mây và cắm xuống nền đất đá một biểu tượng không thể thay thế. Giữa miền viễn biên địa đầu Tổ quốc, có một ngọn núi mang hình con rồng đang ngủ quên dưới gió. Trên đỉnh núi ấy, lá cờ đỏ sao vàng rộng năm mươi tư mét vuông lặng lẽ tung bay suốt ngày đêm, như hơi thở của một dân tộc, như nhịp đập kiên cường của non sông ngàn năm không mỏi.
Con đường dẫn lên cột cờ không trải hoa. Đó là tám trăm ba mươi chín bậc đá uốn lượn qua từng thảm rừng, xuyên qua những vạt nắng, gió và mây. Mỗi bước chân đặt lên bậc thang là một lần cảm nhận độ cao đang kéo dài khoảng cách giữa con người và trần gian ồn ã. Người đi sẽ gặp ba điểm nghỉ chân, mỗi điểm như một nhịp thở tạm lánh giữa hành trình thử thách. Từ lưng núi nhìn xuống, hai ao nước nhỏ hiện lên như đôi mắt rồng ẩn sâu trong thảm xanh, quanh năm không cạn, không dậy sóng, như lưu giữ điều gì đó bí mật và thiêng liêng. Có truyền thuyết kể rằng ngày xưa hạn hán kéo dài, rồng bay về trời nhưng lưu lại đôi mắt hóa thành nước giúp dân thoát khỏi cơn khát trăm năm. Và từ đó, mắt rồng vẫn âm thầm nhìn lên trời, canh giữ ngọn núi không tên mà ai cũng gọi là Lũng Cú.
Không nhiều người biết rằng điểm đặt cột cờ hiện nay cách cực Bắc địa lý khoảng ba cây số, nhưng lại trở thành biểu tượng cao nhất cho lòng tự hào. Cột cờ được xây dựng từ thời Lý Thường Kiệt với thân gỗ sa mộc, qua bao nhiêu biến động lịch sử đã được thay thế bằng đá, rồi xi măng, rồi bê tông cốt thép như hiện nay. Mỗi lần trùng tu là một lần khẳng định lại rằng nơi này không chỉ là điểm đến mà là một phần máu thịt. Năm hai nghìn mười, công trình được hoàn thiện với hình bát giác cao ba mươi ba mét, lấy cảm hứng từ cột cờ Hà Nội. Nhưng khác với chốn thành đô, nơi này đơn độc giữa núi, đứng một mình như người gác đêm cho biên giới, nhìn ra rặng núi xa mờ phía bên kia, lặng lẽ và kiên cường.
Bầu không khí ở đây không giống nơi nào khác. Gió không chỉ luồn qua cổ áo mà len vào từng ý nghĩ. Mùi đất mới trộn với mùi đá núi, thơm ngai ngái như mùi ký ức. Khi đứng dưới chân cột cờ, ngửa mặt lên nhìn lá quốc kỳ phần phật trong gió, ai cũng lặng đi trong một khoảnh khắc khó gọi tên. Đó là cảm giác vừa nhỏ bé vừa hùng vĩ. Như thể mỗi người đều mang trên vai cả một phần lịch sử.
Người dân bản địa gọi nơi đây là nóc nhà của Lô Lô Chải. Ngôi làng nằm sát dưới chân núi, nơi lưu giữ nhiều giá trị văn hóa đặc sắc của dân tộc Lô Lô. Ngày lễ, họ mặc váy thổ cẩm rực rỡ sắc màu, gõ trống đồng, múa bên bếp lửa như thể thời gian chưa từng trôi. Những mái nhà trình tường bằng đất sét úa vàng theo nắng, những giàn bắp treo trước hiên kêu lách cách mỗi khi gió qua. Âm thanh ấy nghe như tiếng vọng của núi rừng, như lời thì thầm của tổ tiên.
Để đến được Lũng Cú, hành trình thường bắt đầu từ thành phố Hà Giang. Con đường uốn lượn như dải lụa vắt ngang lưng trời, đi qua những cung đèo kỳ vĩ như Mã Pì Lèng, qua những bản làng nép mình bên vách đá dựng đứng. Những ai yêu khám phá thường chọn xe máy để cảm nhận từng làn sương sớm đọng trên áo, từng đoạn cua tay áo như muốn thử lòng người đi. Còn nếu cần sự an toàn, xe ô tô là lựa chọn không tồi, chỉ cần chuẩn bị tinh thần cho những khúc cua liên tiếp và con đường đôi khi chỉ vừa một làn xe. Và điều không thể thiếu là mang theo một trái tim rộng mở, sẵn sàng đón nhận mọi xúc cảm không báo trước.
Mùa đẹp nhất để chạm tay vào cột cờ là khi hoa tam giác mạch nở tím triền đồi, từ tháng mười đến cuối năm. Lúc ấy, khung cảnh như bức tranh sống động với gam màu nhẹ tênh giữa nền xám bạc của núi đá. Mùa xuân là thời gian của hoa mận, hoa đào, khi bản làng khoác áo mới và không khí rộn ràng như hội. Nhưng nếu muốn thấy Lũng Cú lặng lẽ như một người bạn cũ chờ được kể chuyện, thì nên đến vào đầu mùa hè, khi nắng chưa gắt, trời trong và gió mát.
Trên hành trình lên đỉnh, đôi khi gặp những đứa trẻ chân trần mỉm cười, bán những túi thổ cẩm nhỏ xíu dệt tay. Những ánh mắt trong veo không cầu xin, chỉ là sự hiện diện nhẹ nhàng như sương mai. Bên góc dốc, có người già cặm cụi hái rau rừng, như thể thời gian nơi này trôi chậm hơn đôi chút. Những điều ấy không thể ghi vào bản đồ, nhưng in rất rõ trong ký ức của người từng đặt chân đến.
Ẩm thực nơi đây cũng mang dấu ấn đặc biệt. Bánh cuốn trứng nóng hổi ăn kèm nước xương ngọt đậm, một món ăn tưởng chừng quen thuộc nhưng lại có vị rất riêng giữa cái lạnh vùng cao. Cháo ấu tẩu, món ăn vừa lạ vừa quen, cần nấu đủ thời gian để xua tan độc tính, để lại hương thơm khó cưỡng. Thêm một bát thắng cố cho ai đủ gan thử thách, hoặc chỉ đơn giản là tách trà ngô nóng giữa hiên nhà trình tường, cũng đủ thấy mình hòa vào đất trời.
Một điều ít người chú ý là ngay gần chân cột cờ có một chiếc trống cổ được phục dựng, mô phỏng theo trống đồng từng dùng thời Tây Sơn. Truyền thuyết kể rằng mỗi ngày quân canh đánh trống vang vọng như lời khẳng định chủ quyền thiêng liêng. Dù nay trống đã im tiếng, nhưng âm vang ấy dường như vẫn tồn tại trong gió, luân chuyển cùng sắc cờ, cùng tiếng bước chân người phương xa tìm về phương Bắc.
Cũng không phải ai cũng biết rằng, hai mắt rồng ở lưng núi không chỉ là ao nước bình thường. Đó là điểm đánh dấu cho lòng người dân nơi đây, rằng dù trời có hạn, đất có khô, thì nguồn sống vẫn không cạn. Nhiều thế hệ sinh ra, lớn lên bên đôi mắt ấy, coi đó là báu vật của vùng đất thiêng.
Lũng Cú không dành cho những ai thích tiện nghi hay hào nhoáng. Nhưng nếu cần một nơi để tâm trí lắng xuống, để trái tim lặng yên và thấu hiểu nhiều hơn về giá trị làm người, thì nơi đây là điểm đến không thể bỏ qua. Cột cờ ấy không nằm trong danh sách những điểm nhấn quốc tế, nhưng là phần hồn không thể thiếu trong hành trình về với cội nguồn.
Giữa không trung địa đầu, chỉ một nhịp thở cũng đủ làm rung chuyển cả tâm can. Cột cờ không nói, chỉ đứng đó như một khúc tráng ca im lặng. Nhưng những ai từng đứng dưới bóng cờ, ngửa mặt nhìn trời, đều hiểu rằng một đất nước không thể trường tồn nếu quên mất những mốc ranh thiêng liêng, những câu chuyện xưa và những ánh mắt trẻ thơ vẫn ngước lên mỗi ngày, mong lá cờ bay mãi trên đỉnh trời tổ quốc.
Chia sẻ trên