Bg-img

Đảo Lý Sơn - Giấc mơ xanh giữa lòng đại dương

  • Thứ hai, 12/05/2025, 18:57 (GMT+7)
Đảo Lý Sơn mang vẻ đẹp hoang sơ, kỳ vĩ với núi lửa cổ, cánh đồng tỏi trắng và hoàng hôn bên Cổng Tò Vò khiến ai cũng muốn một lần đặt chân tới.

Đảo Lý Sơn - Giấc mơ xanh giữa lòng đại dương

Đảo Lý Sơn, mảnh đất nổi lên giữa trùng khơi xanh thẳm, nơi sóng vỗ vào vách đá như những nốt nhạc hoang dại, nơi gió biển mang theo vị mặn nồng và mùi tỏi nức lòng, là điểm khởi đầu cho một hành trình lắng nghe từng nhịp thở của biển cả. Mỗi người đến đây dường như đều có chung một khoảnh khắc, đứng trước vẻ đẹp choáng ngợp mà không thốt nổi thành lời, chỉ có ánh mắt bồi hồi giữa trời nước mênh mang, giữa những lớp trầm tích của thời gian và câu chuyện.

Không phải ngẫu nhiên mà Lý Sơn được gọi bằng cái tên “Vương quốc tỏi”. Mảnh đất này, nằm cách đất liền hơn 15 hải lý về phía đông bắc Quảng Ngãi, là một đảo núi lửa đã ngủ yên sau hàng triệu năm bừng tỉnh, để lại những dấu tích kỳ vĩ như nét khắc của thiên nhiên lên trang giấy đá. Nơi ấy có ba hòn đảo là Cù Lao Ré, đảo Bé và Mù Cu nhỏ bé giữa đại dương nhưng chứa đựng trong lòng mình cả một sử thi biển đảo.

Cổng Tò Vò hiện lên như một bức phù điêu chạm khắc từ nham thạch, vòm đá tự nhiên cao khoảng hai mét rưỡi in bóng xuống làn nước trong xanh, nơi hoàng hôn như đổ mật xuống chân trời. Có người từng nói, chỉ cần đứng đó, để ánh chiều vẽ nên viền sáng quanh tóc và gió biển thổi nhẹ qua tay áo, là đủ để trái tim dịu lại sau bao ồn ã phố thị. Và thật lạ kỳ, hình ảnh ấy chẳng cần chỉnh màu cũng trở nên hoàn hảo trong khung ảnh Instagram.

Trên đỉnh Thới Lới, miệng núi lửa xưa kia nay hóa hồ nước ngọt, nơi phản chiếu bầu trời và những đám mây phiêu lãng. Từ đây, toàn cảnh đảo hiện ra như một bức tranh sống động: ruộng tỏi trắng xóa trải dài, mái nhà san sát thấp thoáng giữa rặng dừa, và tiếng ghe thuyền trở về trong hoàng hôn. Đó không chỉ là cảnh sắc, mà còn là nhịp sống, một nhịp sống chậm rãi, bình yên, tựa như ai đó đang kể lại câu chuyện cổ tích của biển.

Ẩn dưới chân núi là Chùa Hang, nơi mà thiên nhiên đã ban tặng cho con người một ngôi chùa không cần xây, chỉ cần khắc vào đá. Từng tảng đá như bức tường thành cổ, từng khúc gỗ lim nhuốm màu thời gian. Ngôi chùa ấy, với tên gọi Thiên Khổng Thạch Tự, được hình thành từ thế kỷ XVII, vẫn là chốn linh thiêng nơi người dân Lý Sơn gửi gắm ước vọng về một mùa biển yên lành, về những chuyến ra khơi đủ đầy và bình an. Giữa tiếng chuông chùa vang vọng, nghe như có cả tiếng thì thầm của những thế hệ đi qua.

Nơi đây còn có một câu chuyện sâu lắng hơn mọi làn sóng, câu chuyện về đội quân Hoàng Sa năm xưa. Không phải ngẫu nhiên mà người ta gọi Lý Sơn là hồn thiêng giữ biển. Tại Âm Linh Tự, có những ngôi mộ không tên, tưởng nhớ những người lính Hoàng Sa đã vĩnh viễn nằm lại giữa trùng khơi. Họ ra đi mang theo chiếu chỉ, mang theo bản đồ, mang theo sứ mệnh bảo vệ chủ quyền, và đôi khi chỉ mang theo một cỗ quan tài bằng giấy. Có lẽ, chỉ những ai từng đứng lặng nơi ấy, mới hiểu được sự thiêng liêng của từng con sóng vỗ vào mộ gió.

Không chỉ là điểm đến cho kẻ mộng mơ, Lý Sơn còn là thiên đường cho những ai khát khao trải nghiệm. Đảo Bé - An Bình được ví như Maldives của Việt Nam. Nước biển trong đến mức nhìn thấy đáy, san hô nằm sát bờ như những dải thảm rực rỡ dưới nắng. Tiếng chân trần trên cát, tiếng trẻ con reo hò, tiếng mái chèo khua nhẹ mặt nước, tất cả tạo nên một bản giao hưởng của mùa hè.

Lý Sơn không khoác lên mình vẻ hào nhoáng của những khu nghỉ dưỡng cao cấp. Thay vào đó, nơi đây có vị của tỏi cháy nắng, của gỏi rong biển giòn mát, của cháo nhum ngọt thanh và cua huỳnh đế thơm lừng. Tỏi ở đây không chỉ là sản vật, mà là linh hồn của đảo. Người Lý Sơn nói rằng, ai đã ăn tỏi nơi này, thì cả đời không thể quên được cái cay nồng quyện trong vị ngọt dịu, như tính cách của chính họ, rắn rỏi, mộc mạc và chân tình.

Có một điều ít ai biết, Lý Sơn từng có tên là Cù Lao Ré vì nơi đây mọc đầy cây ré, loài cỏ chịu mặn bền bỉ, như lời ẩn dụ cho sức sống con người giữa biển. Cũng ít ai biết rằng, đảo Mù Cu hòn đảo nhỏ nhất và không có người sinh sống lại là nơi ngắm bình minh đẹp nhất. Khi mặt trời nhô lên từ đại dương, rọi ánh sáng qua từng lớp sóng, nơi ấy hóa thành ranh giới giữa thực và mơ.

Chuyến đi đến Lý Sơn nên bắt đầu từ tháng tư đến tháng tám, khi biển hiền hòa và trời trong vắt. Chỉ cần một chuyến xe về Quảng Ngãi, rồi tiếp tục ra cảng Sa Kỳ để đón tàu cao tốc, hành trình sẽ bắt đầu từ lúc những bánh xe lăn qua những cánh đồng lúa và kết thúc trong tiếng sóng dập dờn nơi cầu cảng. Trên đảo, xe máy là người bạn đồng hành lý tưởng, đưa từng bước chân lướt qua con đường uốn quanh biển, qua những hàng dừa ngả bóng trên cát vàng.

Đảo không ồn ào, không vội vã. Những cánh đồng tỏi xám bạc phơi mình trong nắng, những bức tường gạch phủ rong rêu, những ngư dân khom lưng kéo lưới lúc bình minh, tất cả làm nên một không gian chậm rãi mà sâu sắc. Đó là nơi không cần chạy theo xu hướng, bởi chính sự nguyên sơ đã là điều quý giá nhất. Chỉ cần một ngày ở đây, là đủ để học cách sống chậm lại một chút, lặng lẽ lắng nghe tiếng lòng.

Lý Sơn không níu kéo, không mời gọi. Nhưng lại khiến người ta nhớ. Nhớ bằng hương biển vương trên tóc, bằng dư âm của tiếng sóng lặng lúc nửa đêm, bằng bóng dáng con tàu lặng lẽ khuất dần phía chân trời khi hoàng hôn đổ bóng.

Và nếu có ai hỏi, tại sao lại nên đến Lý Sơn, thì có lẽ chỉ cần trả lời bằng một câu: “Vì có những nơi đẹp nhất không phải để khám phá, mà để lắng nghe và thấu hiểu.”

Kim Chi
Chia sẻ