Loading
Bg-img

Bãi biển Hải Tiến - Đủ yên để giữ lại một miền ký ức

Bãi biển Hải Tiến, Nơi hoàng hôn rơi chậm trên sóng vỗ và thanh âm của gió kể lại những điều dịu dàng nhất mà một chuyến du lịch biển có thể mang lại.

Bãi biển Hải Tiến - Đủ yên để giữ lại một miền ký ức

Giữa một sáng mùa hè đầy gió, khi thành phố còn mơ màng trong nhịp sống hối hả, có một nơi cách Hà Nội hơn 150 cây số đang thì thầm gọi tên những tâm hồn thèm chút yên bình. Hải Tiến, cái tên nghe vừa lạ vừa gần, như một hơi thở dịu dàng lướt qua mái tóc người đang mộng mơ về những vùng biển chưa vội thức giấc. Bãi biển ấy, không rầm rộ như Sầm Sơn, không náo nhiệt như Đồ Sơn, chỉ âm thầm hiện diện như một khoảng lặng dịu dàng giữa xô bồ miền Bắc.

Bãi biển Hải Tiến nằm nép mình bên huyện Hoằng Hóa, tỉnh Thanh Hóa, một dải cát vàng mềm mại trải dài gần 12 km, cong cong ôm lấy những con sóng hiền như tay mẹ vuốt tóc con thơ. Mỗi đợt thủy triều lên xuống không phải là tiếng ồn ào của biển cả, mà là lời ru nhè nhẹ của trời đất. Biển nơi đây có một mùi rất riêng, mùi nắng mới pha với chút mằn mặn lẫn trong hơi thở cát biển, vừa đủ để người ta muốn hít sâu một cái rồi lặng im giữa không gian rộng lớn ấy.

Không như nhiều bãi biển khác đã chìm trong lưới nhựa và nhà cao tầng, Hải Tiến vẫn giữ được nét nguyên sơ của vùng đất chưa bị thời gian vội vã cuốn đi. Bãi biển không trải đầy ghế dù sắc màu, không bị những loa phát thanh xé gió. Chỉ có những tán phi lao nghiêng ngả hát với gió và bầu trời nhuộm nắng như một bức tranh pastel đang phai vào buổi chiều. Những mái nhà ngói đỏ bên mép nước, những chiếc thuyền câu nhỏ bé đậu lặng lẽ… Tất cả như thể thời gian đã dừng lại ở đây, giữ lấy sự giản dị nhất của biển.

Phía bắc bãi biển là núi Linh Trường, một vách núi trầm mặc như người lính gác biển bao đời, nơi lưu truyền câu chuyện về một nàng tiên cá từng hóa thân thành cơn sóng để cứu dân làng khỏi thiên tai. Truyền thuyết ấy đến giờ vẫn được người dân nơi đây kể lại trong những chiều gió nổi, như một cách giữ lấy niềm tin vào sự bao dung của biển mẹ. Không xa đó là con sông Cung lặng lẽ trôi ngang, mang theo màu nước đục ngầu phù sa và biết bao điều thầm thì từ đất liền ra khơi.

Nếu đi sâu vào đất liền vài bước, du khách sẽ bắt gặp đền thờ Tô Hiến Thành, một trong những vị quan trung thần lẫy lừng thời nhà Lý. Đền nằm e ấp giữa vườn cây cổ thụ, mái cong rêu phủ, chuông gió leng keng như nhắc nhớ một thời oanh liệt. Xa hơn là chùa Hồi Long, nơi có tiếng chuông ngân vang giữa thinh không như thể đang kể lại từng chương lịch sử trong gió. Và ở góc biển phía nam là công viên văn hóa tâm linh Hòn Bò, nơi linh khí đất trời hội tụ, nơi người ta đến để lặng lẽ gột rửa những vết bụi đời trong một thoáng dừng chân.

Người đến Hải Tiến chẳng cần mang theo lịch trình chặt chẽ. Bởi biển này không đòi hỏi ai phải "đi đâu, ăn gì", mà chỉ cần mở lòng ra, ngồi xuống bãi cát mịn, lắng nghe tiếng sóng, và để cảm xúc tự dẫn lối. Những ngày nắng đẹp từ tháng 4 đến tháng 8 là lúc Hải Tiến dịu dàng nhất. Trời xanh trong như mắt thiếu nữ mười tám, nắng không gắt mà chỉ nhẹ nhàng hong tóc, và biển thì êm như bản nhạc không lời.

Con đường từ Hà Nội xuống đây cũng là một hành trình thi vị. Xe lăn bánh qua những cánh đồng xanh rì, qua những con đê lộng gió và làng quê thôn dã. Mỗi khúc quanh như một đoạn phim chậm, kéo dài cảm giác mong chờ được chạm vào làn nước mát của biển. Và rồi khi bờ biển hiện ra, làn sóng đầu tiên chạm mắt cũng là lúc mọi mỏi mệt dường như tan biến.

Hải sản ở đây không cần cầu kỳ để ngon. Chỉ cần một con mực vừa câu, nướng trên than hồng, ăn với muối tiêu chanh là đủ làm sống dậy mọi giác quan. Cá nục, tôm sú, ngao hai cùi... được đánh bắt trong ngày, giữ nguyên vị ngọt và thanh, khiến bữa ăn giữa biển cả như một buổi tiệc thảnh thơi của trời đất. Đặc biệt, người dân ở đây có món “cháo lươn đồng nấu hành hoa” chỉ bán vào buổi sáng sớm, vừa cay nhẹ vừa ngọt hậu, như một thức quà của đồng quê gửi ra biển.

Có một điều ít người biết, rằng Hải Tiến từng là một bến thuyền giao thương sầm uất thời phong kiến, nơi hàng hóa từ biển vào đất liền tấp nập qua cửa Lạch Trường. Dưới đáy biển, đến nay vẫn còn dấu tích của những mảnh gốm cổ trôi dạt, là minh chứng cho một thời hưng thịnh nay đã lùi vào quá vãng. Cũng tại đây, nhiều nhà nghiên cứu cho rằng từng tồn tại một làng chài cổ với nền văn hóa gắn chặt với tín ngưỡng thờ cá Ông, biểu tượng linh thiêng của biển cả.

Một sự thật thú vị nữa, bãi biển này từng được chọn làm bối cảnh quay chính cho bộ phim tài liệu “Biển lặng”, một tác phẩm nghệ thuật được công chiếu tại Liên hoan phim môi trường quốc tế năm 2017. Cảnh quay chiếc thuyền nan độc mộc trôi giữa ráng chiều trên biển Hải Tiến từng được đánh giá là “khuôn hình đẹp nhất của điện ảnh tài liệu Việt Nam đương đại”.

Khi chiều buông, ánh nắng trải dài như tấm voan vàng óng phủ lên biển. Những đứa trẻ chạy chân trần trên cát, để lại dấu chân in vào chiều gió. Xa xa, các bác ngư dân buộc dây neo, gương mặt rám nắng như gỗ lim, ánh mắt vẫn đầy ánh sáng của những giấc mơ giữa trùng khơi. Khung cảnh ấy khiến người ta muốn đứng im thật lâu, để lưu giữ không phải một bức ảnh, mà là một cảm giác, cảm giác rằng nơi này rất gần với những điều đẹp đẽ nhất trong tâm hồn.

Có những vùng biển sinh ra để du lịch, có những nơi được vẽ bởi bàn tay con người. Nhưng Hải Tiến lại là vùng biển dành cho những ai đi tìm một chốn để chạm vào nhịp thở nguyên bản của thiên nhiên, để thả mình giữa trời đất rộng mở và nghe chính mình dịu lại. “Biển không ồn ào, nhưng có thể nói hộ những điều trái tim không dám thốt ra.”

Và nếu một ngày nào đó cảm thấy mọi thứ quá vội vã, hãy để đôi chân dẫn lối về phía Nam, nơi có bãi biển Hải Tiến vẫn còn giữ nguyên nét nguyên sơ và dịu dàng như một khúc ru ngủ của đất trời. Hãy đến đây không phải để "đi du lịch", mà để ở lại vài ngày với biển, sống thật chậm, thở thật sâu, và lắng nghe chính mình. Bởi có những nơi ta không cần lý do để đến, chỉ cần một chút nhớ biển là đủ.

Cát Tường
Chia sẻ