Bg-img

Đi tìm Việt Nam xưa trong làng cổ Đường Lâm

Làng cổ Đường Lâm đẹp như trang sách cũ giữa đời thực, nơi ký ức, văn hóa và thời gian cùng nở hoa dưới mái ngói rêu phong.

Đi tìm Việt Nam xưa trong làng cổ Đường Lâm

Làng cổ Đường Lâm là nơi thời gian khẽ khàng đi qua những bức tường đá ong rêu phong, nơi hồn quê Bắc Bộ còn lắng đọng trong từng vệt nắng chiều, tiếng guốc mộc trên nền gạch cũ, và cả trong tiếng cười thầm thì sau bức tường thấp của một mái nhà đã hơn trăm năm tuổi. Cách Hà Nội chỉ chừng 50 km, Đường Lâm không ồn ào như phố cổ, không tấp nập như vùng ven đô đang lên cơn sốt hiện đại hóa. Đường Lâm nhẹ tênh như một trang sách cũ ai đó lỡ tay mở ra giữa một ngày tháng Tư nhiều gió, và từ đó, lòng người bắt đầu một hành trình ngược dòng ký ức.

Lối vào làng không trải thảm đỏ hay rực rỡ sắc màu, mà giản dị như chính vẻ đẹp vốn có của nó. Cổng làng Mông Phụ vẫn đứng đó sau bao mùa mưa nắng, gỗ lim thâm trầm in dấu năm tháng. Cây đa cổ thụ rủ bóng xuống chiếc giếng đá cổ, nơi từng là trung tâm sinh hoạt của cả làng. Những con đường lát gạch đỏ trầm ngâm dẫn lối qua hàng rào duối, những bức tường đá ong lởm chởm nhưng bền bỉ, tựa như ký ức quê hương không thể phai màu.

Không gian ở đây mang đến cảm giác như thể đang sống chậm lại giữa một thế giới vội vàng. Mùi khói rơm khẽ thoảng qua, tiếng gà gáy vọng ra từ một góc vườn xanh mướt, và ánh sáng xuyên qua tán cây mát lành khiến cả ngôi làng bừng lên nét dịu dàng khó tả. Trong lòng làng là hơn 800 ngôi nhà cổ, nhiều căn đã vượt ngưỡng một thế kỷ, mái ngói rêu phong, cột gỗ lim, hiên nhà mộc mạc. Ẩn hiện sau những lớp cửa gỗ bạc màu là đời sống thuần hậu, đậm nét người Việt xưa, bữa cơm quê, mùi chè xanh, và tiếng chày giã cốm vào những ngày tháng Tám.

Đường Lâm không chỉ đẹp ở vẻ hoài cổ, mà còn là vùng đất của hai vị anh hùng dân tộc: Phùng Hưng và Ngô Quyền. Một người khởi nghĩa chống Đường, một người giành lại độc lập sau ngàn năm Bắc thuộc. Người dân nơi đây vẫn truyền miệng nhau câu chuyện về thế đất phát đế vương của Mông Phụ, ngôi làng giữ vị trí trung tâm phong thủy, nơi linh khí hội tụ. Giữa lòng làng, đình Mông Phụ uy nghiêm mà thanh tĩnh, như một nhân chứng lịch sử âm thầm giữ hộ bao nhiêu lớp lớp huy hoàng. Ngôi đình được dựng từ cuối thế kỷ XVII, bằng gỗ lim, lợp ngói ta, với các mảng chạm khắc hình rồng phượng, hoa lá, đời sống thường nhật. Không gian ấy mang đến cảm giác vừa trang nghiêm, vừa thân thuộc, như gặp lại điều gì đó đã từng rất gần gũi nhưng lâu nay ta đã quên.

Chùa Mía, nơi có hơn 280 pho tượng, trong đó có pho Tượng Quan Âm nghìn mắt nghìn tay được xem là tinh xảo bậc nhất vùng đồng bằng Bắc Bộ, cũng là một điểm dừng chân không thể bỏ lỡ. Những bức tượng gỗ sơn son thếp vàng, những gian thờ nhỏ rợp khói hương, và bầu không khí linh thiêng khiến người ta muốn lặng im, khẽ khàng như sợ chạm vào hơi thở của tiền nhân. Cách đó không xa, nhà thờ Thám hoa Giang Văn Minh, người từng đối đáp ngoại giao với triều đình nhà Minh, cũng mang lại một niềm tự hào sâu sắc về trí tuệ Việt xưa.

Giữa dòng chảy của hiện đại, điều khiến Đường Lâm trở nên khác biệt là nơi đây vẫn giữ được gần như nguyên vẹn kiến trúc làng cổ, hiếm có làng nào ở miền Bắc còn làm được trọn vẹn đến thế. Người dân vẫn sống trong những ngôi nhà cổ, vẫn nấu ăn bằng bếp củi, phơi rơm giữa sân, và dành cả buổi chiều để kể cho con cháu nghe về nguồn cội. Có lẽ cũng chính bởi vậy mà không gian nơi đây thấm đẫm sự chân thực, không dàn dựng, không tô vẽ. Chỉ cần ngồi bên hiên nhà, nhâm nhi chén nước chè xanh và nhìn nắng vàng rơi trên bậu cửa, cũng đủ thấy một ngày trôi đi thật đáng giá.

Ai đó từng nói: “Đường Lâm là nơi để ký ức trở về, và để trái tim lặng lại giữa cuộc sống bộn bề”. Và đó là điều mà mỗi du khách đến đây đều cảm nhận được, dù chỉ là một buổi sáng lang thang hay một ngày trọn vẹn ngắm hoàng hôn rơi trên mái đình xưa. Điều đặc biệt là ở đây, bạn có thể nghe thấy thời gian trong tiếng gió luồn qua ngõ nhỏ, trong bước chân gõ nhịp trên nền gạch cũ, và trong ánh mắt của cụ già vẫn ngày ngày quét sân trước ngõ.

Vào mùa hè, khi những hàng cây vải ven làng trĩu quả đỏ au, không gian bừng lên sắc nắng rực rỡ. Mùa đông, sương giăng khắp lối, biến ngôi làng thành bức tranh thủy mặc. Mỗi mùa một vẻ, nhưng Đường Lâm luôn giữ được một vẻ đẹp trầm mặc và nên thơ. Khi thời tiết se lạnh, bước qua những con ngõ nhỏ giữa tiếng chim kêu khẽ, mùi rơm mới và hương khói chùa hòa quyện, tạo nên một thứ mùi hương rất riêng, mùi của ký ức.

Với những ai muốn đến Đường Lâm, khoảng thời gian từ tháng Ba đến tháng Sáu là lý tưởng nhất, lúc lúa chín vàng óng, trời trong xanh và nắng vừa đủ dịu để lang thang khắp làng mà không mỏi. Di chuyển từ Hà Nội cũng rất thuận tiện, có thể đi bằng xe máy, ô tô riêng hoặc xe buýt, chỉ mất khoảng hơn một tiếng. Đường vào làng khá đẹp, uốn lượn qua các cánh đồng, đôi khi còn thấy cả đàn trâu thong dong gặm cỏ bên triền đê.

Đến đây, nhất định phải thử món thịt quay đòn được chế biến cầu kỳ với lá ổi non, nướng thủ công bằng than củi suốt nhiều tiếng đồng hồ, cho ra từng lớp thịt giòn rụm, đậm đà và thơm lừng. Gà Mía thả vườn chắc thịt, chè lam mềm dẻo, tương cổ truyền mặn mà, tất cả tạo nên một hành trình vị giác hấp dẫn, đậm chất làng quê. Nhiều người còn mang về những tấm bánh tẻ bọc lá dong, như mang cả một miền ký ức gói ghém cẩn thận cho người thân ở xa.

Một điều ít ai biết là tại Đường Lâm, nhiều ngôi nhà cổ có thiết kế giếng nước riêng trong sân, biểu tượng cho sự trù phú và khéo léo của người xưa trong việc chọn thế đất và giữ gìn nguồn nước. Cũng tại đây, có một cây thị cổ được cho là hơn 300 năm tuổi, thân xù xì nhưng vẫn trổ hoa đúng mùa, như một minh chứng cho sức sống mãnh liệt của làng cổ giữa những đổi thay của thời đại. Và đặc biệt, ngôi làng này từng được ví như “ngôi làng duy nhất tại Việt Nam được UNESCO đề xuất bảo tồn nguyên trạng như một di sản sống”.

Giữa những lựa chọn nghỉ dưỡng hiện đại, những điểm check-in rực rỡ, Đường Lâm hiện lên như một bức ảnh cũ, không cần filter, không cần chỉnh màu, vẫn đủ sức làm rung động những ai yêu sự tinh tế, tĩnh lặng và có chiều sâu. “Ở đây không có gì đặc biệt cả, chỉ là mọi thứ đều thật”, ai đó từng nói như thế rồi cứ lặng lẽ quay lại mỗi năm.

Và nếu có một ngày cảm thấy mỏi mệt giữa thị thành, hãy nhớ rằng chỉ cách Hà Nội một giờ di chuyển, có một ngôi làng cổ vẫn đang lặng lẽ chờ, như một cái ôm dịu dàng của mẹ đất. Nơi ấy, thời gian không trôi đi mà thấm vào từng viên đá, từng làn gió, từng giấc mơ. Nơi ấy, ta chẳng cần tìm điều gì to tát, chỉ cần lặng lẽ bước đi và để lòng mình lắng lại giữa miền ký ức.

Tiểu Yến
Chia sẻ