Hành lý quan trọng nhất trước mỗi chuyến đi là gì?
- 16 Tháng 4, 2025
- Cẩm nang du lịch
Hành lý quan trọng nhất trước mỗi chuyến đi là gì?
Vali nằm gọn dưới gầm giường từ hôm qua, áo phông gấp ngay ngắn cạnh túi chống nắng, kính râm lấp lánh sau lớp khăn voan mỏng, sạc pin đã đầy, sim wifi 4G được lắp sẵn. Tưởng như mọi thứ đã đâu vào đấy, nhưng trong lòng lại cứ lấn cấn. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi, không hẳn là lo lắng, cũng không hẳn là háo hức. Giống như khi ta chuẩn bị đến một nơi xa, nhưng trái tim thì vẫn còn vướng víu ở những điều chưa kịp buông.
Tôi từng nghĩ chỉ cần chuẩn bị hành lý vật chất thật kỹ, là có thể sẵn sàng cho mọi chuyến đi. Nhưng rồi, giữa một buổi sáng ở Ninh Bình, khi ngồi trên chiếc thuyền nhỏ trôi dọc Tràng An mênh mông sóng nước, tôi chợt nhận ra mình đã quên đóng gói một món quan trọng nhất, đó là "hành lý tinh thần". Thứ vô hình nhưng luôn quyết định cảm xúc của cả hành trình.
Sáng hôm ấy, trời đẹp không tưởng, nắng xuyên qua làn sương như dải lụa, núi đá vôi sừng sững hai bên, nước trong vắt đến độ có thể soi rõ đáy. Người chèo thuyền kể chuyện cổ tích về hang Tối hang Sáng, còn tôi thì… chẳng nghe được gì. Tâm trí đang ở đâu đó rất xa, nơi công việc chưa xong, tin nhắn chưa trả lời, deadline vẫn còn treo lơ lửng. Cảnh vật ngoài kia đẹp đến mê mẩn, nhưng tôi thì như đang xem mọi thứ qua một lớp kính mờ, không sao cảm được cái hồn của thiên nhiên. Lúc đó, tôi hiểu rằng mình đang mang một vali quá nặng, không phải hành lý quần áo, mà là một tâm trạng hỗn độn chưa được dọn dẹp.
Từ trải nghiệm đó, tôi bắt đầu học cách chuẩn bị một thứ hành lý mới, thứ không gấp gọn được, nhưng lại nên có mặt đầu tiên đó chính là sự sẵn sàng trong tâm hồn. Là cách mình chuẩn bị cảm xúc, dọn sạch những lo âu, rũ bỏ kỳ vọng và thả vào đó một chút nhẹ nhàng, một chút ngẫu nhiên và rất nhiều niềm tin.
Thay vì đặt mục tiêu “check-in càng nhiều càng tốt”, tôi học cách đi để cảm, để sống chậm, để trò chuyện với một người xa lạ, để thở thật sâu khi đứng giữa cánh đồng Tam Cốc lúc chiều xuống. Tôi không còn nhét vào đầu danh sách 10 quán ăn phải thử hay 8 góc sống ảo nổi tiếng, mà để chỗ cho những điều chưa biết, như một người bạn đồng hành bí mật. Có thể là một quán nước nhỏ giữa đường, nơi cô chủ kể chuyện chồng chèo đò ba đời. Có thể là một đứa trẻ lấm lem đất cười toe toét chạy ngang qua ruộng. Những thứ ấy, không có trong bản đồ, nhưng lại in đậm trong trí nhớ.
Tôi bắt đầu “gấp gọn” những kỳ vọng trước mỗi chuyến đi. Đừng mong nơi ấy phải tuyệt đẹp như ảnh mạng. Đừng hy vọng người đồng hành sẽ luôn thấu hiểu. Đừng nghĩ mọi thứ phải hoàn hảo như kế hoạch. Khi bỏ bớt những gánh nặng vô hình ấy, tôi thấy lòng nhẹ hơn, chân đi vững hơn và mỗi bước đều dễ thương hơn nhiều.
Một lần khác, khi đang chuẩn bị đi Phú Yên, tôi quyết định dành ra một buổi tối không internet, không mạng xã hội chỉ để trò chuyện với chính mình. Tôi viết ra 3 điều khiến mình mệt mỏi gần đây, rồi viết tiếp 3 điều mình mong chờ ở chuyến đi. Lạ thay, chỉ vài dòng thôi, tôi đã thấy mình nhẹ nhõm. Việc viết xuống như thể mình dọn dẹp căn phòng tâm trí, để sáng hôm sau, chỉ cần mang theo đúng 3 điều nhỏ xíu đó thôi: Sự tò mò, lòng biết ơn và một tinh thần sẵn sàng… bị bất ngờ.
Có lần, tôi xách balo đi giữa cơn mưa Huế mà lòng rộn ràng như nắng. Bởi vì tôi đã thôi bận tâm đến chuyện giày có ướt, tóc có rối hay ảnh có đẹp. Thay vào đó, tôi lắng nghe tiếng mưa rơi trên mái đình, ngửi thấy mùi trà sen trong quán nhỏ, và cười như trẻ con khi thấy một cụ già lội nước đi bán chè. Cảnh vật ấy có thể chẳng đáng nhớ với người khác, nhưng với tôi, đó là những giây phút “đủ đầy”.
Kể từ đó, tôi luôn dành một khoảng thời gian trước mỗi chuyến đi để “soạn vali tinh thần”. Có hôm là ngồi quán cà phê quen, nhắm mắt vài phút. Có hôm là đi bộ chậm rãi quanh hồ, nghĩ về những người mình muốn cảm ơn. Có khi chỉ là một bài nhạc cũ, bật lên để nhớ lại mình của năm nào, người từng mơ được đi, được thấy thế giới. Những khoảnh khắc ấy giúp tôi “reset” lại lòng mình, để đi mà không vướng bận, để đến mà không mang theo sự đòi hỏi.
Một phần không thể thiếu trong hành lý tinh thần, là sự linh hoạt. Học cách chấp nhận rằng mọi thứ không đi đúng lịch trình, là một nghệ thuật sống. Lỡ tàu, trễ chuyến, khách sạn không như mong đợi, đồ ăn không hợp khẩu vị, tất cả đều có thể xảy ra. Nhưng nếu ta linh hoạt, những điều ấy không còn là thảm họa. Chúng trở thành một phần thú vị của chuyến đi, để sau này ta kể lại mà cười ngặt nghẽo.
Tôi cũng học cách “mang theo” sự tử tế. Một lời cảm ơn thật lòng, một ánh mắt biết ơn, một hành động nhỏ giúp đỡ người lạ. Không chỉ khiến người khác ấm lòng, mà chính ta cũng thấy mình đẹp hơn giữa một thế giới đôi khi còn lạnh lẽo. Một lần ở Bái Đính, tôi nhường chỗ cho một cụ già trên xe điện. Bà nắm tay tôi cười hiền và nói: “Cháu có phúc đó.” Tôi chẳng biết bà là ai, nhưng câu nói ấy đi theo tôi suốt cả hành trình.
Có một món nữa, nghe có vẻ lạ, nhưng rất hiệu nghiệm, mang theo sự hài hước. Khi bạn có thể cười vì bị lạc đường, cười vì trời mưa như trút, cười khi quên ví ở homestay thì chuyến đi đó nhất định là một chuyến đi đáng nhớ. Sự hài hước là chiếc áo mưa tốt nhất cho những rắc rối bất ngờ.
Và cuối cùng, thứ hành lý quan trọng nhất, luôn luôn cần đóng gói là trái tim rỗng. Không đầy kỳ vọng, không đầy âu lo, chỉ đủ để chứa những điều mới lạ mà bạn sắp gặp. Khi bạn đến một nơi với trái tim sẵn sàng được lấp đầy, bạn sẽ thấy từng chiếc lá, từng khung cảnh, từng tiếng nói đều có khả năng chạm vào mình.
Thế nên, nếu bạn đang chuẩn bị cho một chuyến đi dù gần hay xa, dài ngày hay chỉ là cuối tuần, hãy thử dành ra một buổi chiều để soạn “hành lý tinh thần”. Gấp lại những điều phiền nhiễu. Gói ghém lòng biết ơn. Để chừa chỗ cho sự rung cảm, cho điều bất ngờ, cho một nụ cười không báo trước.
Đi không chỉ để đến, mà để trở thành một phiên bản mới, đầy hơn, nhẹ hơn và tự do hơn. Và đôi khi, món quà lớn nhất sau một chuyến đi không phải là ảnh đẹp hay quà lưu niệm, mà là sự thay đổi âm thầm trong chính con người bạn.
Bạn đã soạn xong hành lý tinh thần của mình chưa? Nếu chưa, có lẽ đã đến lúc mở chiếc vali vô hình ấy ra, sắp xếp lại nhẹ nhàng, và chuẩn bị cho chuyến đi mà bạn thật sự sống, không chỉ bằng đôi chân, mà bằng cả tâm hồn.
Chia sẻ trên