Bg-img

Quần đảo Bà Lụa không phải ai cũng đủ duyên đến

  • Chủ nhật, 15/06/2025, 09:47 (GMT+7)
Quần đảo Bà Lụa là chốn sống chậm lý tưởng giữa biển Tây, nơi thiên nhiên giữ lại vẻ nguyên sơ khiến ai một lần đến cũng muốn quay trở lại

Quần đảo Bà Lụa không phải ai cũng đủ duyên đến

Quần đảo Bà Lụa là một vùng ký ức còn hoang sơ, nằm nép mình trong vòng tay hiền hòa của biển Tây Kiên Giang. Không ồn ào như Phú Quốc, không sầm uất như Nha Trang, quần đảo ấy tồn tại như một lời thì thầm dịu dàng của thiên nhiên, dành riêng cho những tâm hồn thích lang thang, lặng lẽ lắng nghe nhịp thở của biển. Đặt chân đến nơi này, cảm giác đầu tiên không phải là phấn khích mà là sự thinh lặng đầy lôi cuốn, như thể thế giới đang chậm lại, nhường chỗ cho những điều chân thật nhất.

Từ bến Ba Hòn, chiếc cano nhỏ lướt trên mặt nước loang loáng như gương. Gió biển mằn mặn lùa qua tóc, kéo theo hương rong, hương nắng, hương của biển khơi chưa kịp bị nhuốm màu phố thị. Xa xa, những hòn đảo hiện ra mờ ảo trong làn hơi nước, từng mảng xanh biếc trôi nổi giữa đại dương. Người ta từng ví nơi này như vịnh Hạ Long thu nhỏ của phương Nam, nhưng Bà Lụa có một chất riêng, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng mái chèo lướt nhẹ, tiếng chim chạm gió, tiếng những rặng đá thì thầm trong nắng sớm.

Trên bản đồ, quần đảo Bà Lụa gồm hơn bốn mươi hòn đảo lớn nhỏ, như một đàn cá đang bơi về phía Tây trong giấc mơ mặn. Hòn Heo là hòn đảo lớn nhất, nơi từng được người Pháp sử dụng để nuôi heo phục vụ các tàu hàng ngoài khơi. Cái tên mộc mạc ấy đã theo hòn đảo suốt trăm năm, như một dấu ấn thời gian không dễ phai. Giữa đảo là ngôi chùa nhỏ tên Sơn Hải Tự, nép dưới tán cây già, chuông chùa ngân lên mỗi sớm như lời chào dịu dàng từ thiên nhiên. Có người nói rằng đứng từ sân chùa nhìn ra sẽ thấy ranh giới mong manh giữa trời và nước, nơi các sắc xanh đan vào nhau, làm tan biến cảm giác về khoảng cách.

Cách Hòn Heo không xa là cụm đảo nhỏ gọi là Ba Hòn Đầm. Đó là ba hòn đảo nằm gần nhau đến mức, khi thủy triều rút, người ta có thể đi bộ từ hòn này sang hòn khác mà không cần thuyền. Nước chỉ ngập đến đầu gối, trong veo đến mức nhìn rõ từng vệt cát di chuyển dưới bàn chân. Ở giữa Đầm Giếng là một giếng nước ngọt có từ lâu đời, nước mát lành không bao giờ cạn. Giữa biển cả mặn mòi, sự hiện diện của một mạch nước ngọt giống như một câu đố chưa lời giải của thiên nhiên, cũng giống như lời khẳng định rằng, đôi khi điều không tưởng vẫn có thể tồn tại.

Lịch sử nơi này không được khắc trên bia đá mà sống trong những câu chuyện người dân kể lại. Có chuyện kể rằng công chúa Ngọc Tuyền, em gái vua Gia Long, từng chạy loạn qua vùng biển này rồi mất tích giữa trời nước mênh mông. Dân gian tin rằng bà vẫn hiện về mỗi chiều, đứng bên vách đá nhìn về phương Bắc. Cũng có người kể rằng cái tên Bà Lụa xuất phát từ một người phụ nữ từng dệt lụa cho nghĩa quân Nguyễn Trung Trực trong thời kháng chiến, một biểu tượng âm thầm mà mạnh mẽ của lòng yêu nước. Dù sự thật là gì, tất cả đều khiến vùng biển này thêm phần kỳ ảo, thêm một lớp sương mờ che phủ những vách đá trầm tư.

Nhịp sống ở Bà Lụa nhẹ tênh như chiếc lá trôi trên mặt nước. Không có khách sạn cao tầng, không có tiếng nhạc xập xình. Chỉ có những mái nhà lợp lá, vài quán nhỏ ven bãi biển và nụ cười hiền hậu của người ngư dân. Họ sẽ chỉ cho du khách cách câu cá bằng tay, cách nướng nhum trên than đỏ cho đến khi mùi thơm lan ra tận cuối bãi. Hải sản nơi đây không cần thực đơn. Những con cá vừa được kéo từ lưới lên, ốc biên mai, nhum biển, bạch tuộc và sò huyết được chế biến ngay tại chỗ. Ăn dưới bóng dừa, trước mặt là biển, sau lưng là rừng, mọi giác quan như được mở ra để cảm nhận từng chút một của thiên nhiên.

Khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời rơi vào lòng biển như một trái cam đỏ chín, để lại vệt sáng cuối cùng trước khi màn đêm ôm trọn hòn đảo. Trăng lên, sao rơi xuống mặt nước. Ngủ trong lều, nghe tiếng sóng vỗ nhẹ, đôi khi chỉ cần một cơn gió thoảng cũng đủ đánh thức cả bầu trời ký ức. Những đêm như thế, người ta không còn cần tín hiệu mạng hay ánh sáng nhân tạo, bởi vòm trời đầy sao đã đủ để soi rọi những suy nghĩ đang tìm chốn yên bình.

Bà Lụa đẹp nhất vào những tháng cuối năm cho đến hết mùa xuân. Lúc đó, biển dịu dàng, bầu trời cao vút và nắng vàng vừa đủ để hong khô mọi phiền muộn. Từ TP HCM, có thể đi xe đến Kiên Lương, sau đó tiếp tục bằng tàu hoặc cano ra đảo. Nếu chọn đi tàu gỗ, hãy ngồi gần mạn tàu để nghe tiếng nước vỗ và có thể may mắn thấy đàn cá heo bất chợt xuất hiện. Nếu đi cano, hãy giữ máy ảnh sẵn sàng vì chỉ trong khoảnh khắc, những dãy đá kỳ lạ có hình dạng giống rùa biển hoặc mái nhà cổ sẽ hiện ra như một điều kỳ diệu.

Rất ít người biết rằng, vào những ngày biển lặng đặc biệt, có thể nhìn thấy một hành lang cát nối Hòn Giếng với Hòn Heo, dài như một dải lụa giữa đại dương. Dân địa phương gọi đó là con đường mây, vì khi trời phủ sương mỏng, người đi qua như đang bước trên mây nước. Cũng có một khu vực ven bãi đá từng được các nhà nghiên cứu phát hiện có lớp san hô hóa thạch, dấu vết của một thời địa chất xa xưa còn đọng lại trong lòng đá. Những vết nứt trên bề mặt nơi đó không phải do sóng mà là câu chuyện của hàng triệu năm di chuyển của trái đất.

Có lẽ điều khiến Bà Lụa đặc biệt không nằm ở cảnh quan tráng lệ mà ở sự giản dị nguyên bản. Không cần điểm check in cầu kỳ, không cần ánh đèn nhân tạo. Chỉ một tảng đá phủ rêu, một bãi cát trắng lặng im, một bóng cây rủ xuống mặt nước cũng đủ để tạo nên một khung hình đầy xúc cảm. Bà Lụa là nơi để sống chậm, để thở sâu, để tìm về cái đẹp mộc mạc đã bị lãng quên giữa dòng đời tất bật.

Khi rời đi, những dấu chân để lại trên cát sẽ bị sóng xóa mất, nhưng mùi biển, tiếng gió và ánh sáng đầu ngày vẫn còn đọng lại trong ký ức. Đó không chỉ là một chuyến đi mà là một lần trở về. Trở về với tự nhiên, với những điều giản đơn, với nhịp sống không cần tốc độ. Quần đảo Bà Lụa vẫn nằm đó, chờ những người biết lắng nghe tiếng thì thầm của gió, biết nhìn sâu vào nước biển để thấy được vẻ đẹp chân thật nhất của đất trời.

Ngọc Vy
Chia sẻ