Thác Chín Tầng - Bức tranh sống động của Tây Nguyên đại ngàn
- 26 Tháng 5, 2025
- Khu du lịch - Di tích
Thác Chín Tầng - Bức tranh sống động của Tây Nguyên đại ngàn
Thác Chín Tầng là một khúc nhạc trầm giữa rừng sâu Tây Nguyên, nơi dòng nước không tuôn thẳng mà trườn qua từng bậc đá như đang gảy một bản đàn cổ xưa. Trong sự lặng lẽ của rừng già, tiếng nước rơi không ồn ào mà vang lên như lời thầm thì của đất trời, kể chuyện về một vùng đất chưa từng quen với sự vội vã. Từng tầng thác nối tiếp nhau như những nếp gấp của một dải lụa thiên nhiên buông mình xuống sườn núi, để ai đến cũng phải chậm lại, lặng đi, và lắng nghe.
Nằm ở xã Ia Sao, huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai, cách Pleiku chừng hai mươi cây số, thác như một bí mật được cất giấu giữa lòng đại ngàn. Không ồn ào bảng hiệu, không có sự chen chúc của đám đông, nơi đây hiện lên như một thước phim quay chậm của miền ký ức, nơi cảnh sắc còn nguyên vẹn như thuở đất trời vừa mở mắt. Chín tầng thác đan nhau trong thế uốn lượn, mỗi tầng như một lớp ký ức khác biệt, khi thì êm ả như lời ru mùa cũ, khi lại cuộn trào như hoài niệm vừa trỗi dậy.
Truyền thuyết dân gian kể rằng, ngày xưa, có một nàng sơn nữ xinh đẹp say đắm một chàng trai người Thái ở vùng núi xa. Họ hẹn ước bên dòng suối trắng, giữa những bậc đá trơn như pha lê. Nhưng khi chàng không thể vượt qua những thử thách của núi rừng để trở lại, nàng hóa thành dòng thác, chảy mãi không thôi qua chín tầng đá, như trái tim không thể ngừng rung lên vì một lời hẹn cũ. Có người bảo, vào những đêm trăng mờ, tiếng thác vọng về như tiếng nức nở của nàng sơn nữ, buồn mà đẹp đến nao lòng.
Con đường đến với Thác Chín Tầng không dài, nhưng mỗi khúc quanh lại mở ra một thước tranh mới. Đất đỏ bazan rực lên dưới ánh nắng, điểm xuyết những vạt hoa dại nở tự nhiên bên đường, vô tình mà đầy duyên dáng. Khi mùa hoa cà phê đến, cả vùng như ngập trong sương trắng, những cánh hoa li ti tỏa hương thơm thoang thoảng, quyện vào mùi nắng và mùi đất, tạo nên bản hòa ca đầy mê hoặc của Tây Nguyên.
Đến gần thác, không khí mát lạnh như thể nơi đây chưa từng biết đến khái niệm mùa hè. Những tầng đá rêu phong dẫn lối xuống dòng nước trong vắt, nơi ánh nắng lọt qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lung linh như dát vàng lên mặt suối. Tiếng nước chảy, tiếng chim hót, tiếng lá rừng xào xạc trong gió, tất cả quyện lại thành một bản giao hưởng tự nhiên không cần nhạc trưởng. Mỗi bước chân đi xuống là một lần trái tim đập chậm lại, như thể từng bậc đá đều có hồn, và mỗi tầng nước là một mảnh tâm hồn đang chờ được chạm vào.
Có những tầng thác cao gần mười lăm mét, nước đổ ào xuống đá như tấm màn bạc tung bay giữa núi rừng. Đứng dưới chân thác, hơi nước bốc lên mát lạnh, phủ đầy lên da một lớp sương mịn như tơ. Nắng xuyên qua làn sương ấy tạo thành những dải cầu vồng thoắt ẩn thoắt hiện, một khung cảnh khiến mọi khái niệm về thời gian bỗng trở nên mơ hồ.
Người dân địa phương vẫn giữ thói quen gắn bó với rừng. Họ không chỉ coi thác là nơi mát mẻ dừng chân mà còn xem đây là không gian linh thiêng. Vào những ngày lễ cổ truyền, họ thường mang theo vòng tay dệt bằng sợi cây rừng, thắp hương và gửi gắm những ước nguyện bên bờ thác. Có một niềm tin rằng, nếu để một hòn đá nhỏ trôi qua đủ chín tầng nước, điều ước sẽ theo dòng chảy đến tận trời xanh.
Không phải ai cũng biết rằng, mùa lý tưởng nhất để đến Thác Chín Tầng là vào cuối tháng ba đến tháng sáu, khi mưa chưa kịp nhuộm đậm màu đất rừng, và nắng vẫn còn mềm mại như lòng bàn tay. Đường đi khá dễ, từ Pleiku chạy xe theo hướng quốc lộ 14, rồi rẽ về tỉnh lộ 664, men theo những triền đồi thấp là đến. Dù bằng xe máy hay ô tô, cảm giác được xuyên qua rừng cà phê xanh thẫm, rồi đổ mình về phía rừng già vẫn luôn là trải nghiệm khó quên.
Lưu ý duy nhất là hãy đi sớm, khi sương còn đọng trên lá, và đừng quên mang theo giày đế bám tốt. Những phiến đá rêu trơn, nhưng lại là điều kiện hoàn hảo cho những ai ưa cảm giác chạm thật gần với thiên nhiên. Nếu may mắn, sẽ bắt gặp đàn bướm rừng bay lượn giữa các tầng nước, những cánh mỏng manh như vẽ bằng màu nước, khiến cho khoảnh khắc ấy trở nên bất tử trong tâm trí.
Ẩm thực nơi đây tuy giản dị nhưng đậm đà đến lạ. Một bữa cơm lam nướng trong ống tre, chấm với muối lá é, thêm vài miếng gà rừng thui sơ bằng than hồng, đủ để xua tan mọi mỏi mệt sau hành trình băng qua rừng núi. Người dân sẽ mời rượu cần, không phải để say mà để nối kết, để kể cho nhau nghe chuyện rừng, chuyện thác, chuyện đất trời.
Điều đặc biệt là thác không nằm trong các tour du lịch đại trà, cũng không bị bủa vây bởi những ki-ốt nhựa hay bảng hiệu sặc sỡ. Đó là lý do mà mỗi bước chân đến đây đều cảm thấy như mình là người đầu tiên chạm vào vẻ đẹp ấy. Có người từng nói: "Đứng giữa tầng thác thứ chín, thế giới dường như trút bỏ mọi lớp vỏ nhân tạo, chỉ còn lại hơi thở nguyên sơ".
Một điều ít ai biết, ngay cạnh tầng thác cuối cùng có một hốc đá nhỏ in hằn hình búp tay. Người làng bảo đó là “vết tay tiên nữ”, dấu tích của truyền thuyết xưa, khi nàng sơn nữ đặt tay vào đá nguyện thề chờ đợi. Nhiều người tin rằng, chạm vào vết tay ấy sẽ gặp điều may trong hành trình phía trước. Dù tin hay không, khoảnh khắc đặt bàn tay lên phiến đá lạnh, nhìn nước chảy không ngừng, cũng đủ để lòng người lặng đi.
Thác Chín Tầng không rực rỡ theo kiểu phô bày, mà lặng lẽ như một đóa hoa rừng, chỉ nở cho những ai thực lòng tìm kiếm. Nơi đó, cảnh vật như được dệt bằng ký ức của đất đỏ, bằng gió lành từ cao nguyên và bằng những âm thanh không lời của tự nhiên. Một nơi mà người ta đến để lắng lại, để được chữa lành bằng chính sự tĩnh lặng của đại ngàn.
Và nếu một ngày nào đó, cần một lý do để rời thành phố, hãy nhớ rằng giữa Tây Nguyên có một dòng thác đang chảy bằng âm thanh của thời gian. Một dòng thác không chỉ chảy xuống đất mà còn chảy vào lòng người. Nơi ấy có thể không ồn ào trên bản đồ du lịch, nhưng lại ẩn chứa một Việt Nam nguyên sơ, lặng thầm mà sâu thẳm. "Giữa tiếng thác đổ, nghe được nhịp đập của đất trời". Một caption như thế, có thể là tất cả những gì cần để đánh thức cảm hứng lên đường.
Chia sẻ trên