Bãi biển Mũi Nai có còn là bí mật của Hà Tiên?
- 01 Tháng 6, 2025
- Khu du lịch - Di tích
Bãi biển Mũi Nai có còn là bí mật của Hà Tiên?
Bãi biển Mũi Nai là nơi mặt trời đánh thức giấc mơ phương Nam bằng gam màu mật ong trải nhẹ trên mặt nước, nơi những đợt sóng không chỉ vỗ vào bờ mà như đang thì thầm một điều gì đó rất xa, rất cũ. Giữa thị thành Hà Tiên đầy ánh nắng và mùi biển mằn mặn, có một nơi mà thời gian dường như chậm hơn, nắng nhẹ hơn, và những câu chuyện không kể bằng lời mà bằng những dấu chân để lại trên cát.
Cái tên Mũi Nai không chỉ là địa danh, mà là một lời nhắc khẽ về một truyền thuyết dịu dàng. Người xưa kể rằng nơi đây từng có một chú nai thần thường rời rừng vào những buổi chiều để ngắm hoàng hôn nghiêng qua biển. Một hôm, mải mê trước cảnh sắc mênh mông, chú quên mất lối về, cứ thế ngồi mãi trên mỏm đá nhìn sóng bạc đầu rồi hóa thành đá. Hình dáng chiếc mũi đất nhô ra biển từ đó được gọi là Mũi Nai. Ngay cả khi người ta không tin lắm vào chuyện hóa thân, cũng khó lòng mà không thừa nhận: hình ảnh chú nai cô độc nhìn biển khơi vẫn đẹp như một bức tranh vừa thoát ra từ giấc mơ cổ tích.
Biển Mũi Nai không giống những bãi biển nổi tiếng khác. Nước không xanh trong kiểu Maldives hay Phú Quốc, mà mang màu phù sa óng ánh như lớp lụa vàng nâu được trời ban. Bãi cát cũng không trắng mịn như dải lụa, mà sậm màu và giàu khoáng chất đến độ, chỉ cần vùi đôi chân trần vào đó, người ta đã cảm nhận được hơi ấm của đất, như một liệu pháp thiên nhiên làm dịu mọi lo toan. Khi ánh nắng cuối ngày nghiêng xuống mặt biển, những hạt cát lấp lánh như được rắc đường, phản chiếu ánh sáng tựa kim tuyến, khiến mỗi bước chân đi qua đều trở nên thiêng liêng.
Bãi Bằng và bãi Nô là hai mảng ký ức khác nhau của Mũi Nai. Bãi Bằng dịu dàng như một lời ru mùa hạ, cát mịn và thoai thoải, nơi trẻ con có thể vui đùa mà không sợ sóng lớn. Bãi Nô lại mang trong mình hơi thở của một làng chài cũ, nơi lưới cá vẫn phơi dưới nắng sớm, nơi người ta có thể ngửi thấy mùi tảo biển lẫn trong tiếng chài lưới vọng lại từ xa. Ở đó, mỗi con thuyền là một câu chuyện, mỗi chiếc lưới là một ước vọng neo lại giữa trời nước bao la.
Nhưng nếu chỉ có biển và cát, Mũi Nai sẽ không đặc biệt đến vậy. Ẩn mình trên đỉnh núi Tà Pang ngay sát bãi biển, một tuyến xe trượt ống dài hơn một cây số là điểm chạm giữa thiên nhiên và trải nghiệm. Khi trượt xuống theo đường ray uốn lượn giữa lùm cây, người ta không chỉ cảm nhận được gió mơn man qua tóc mà còn thấy được toàn cảnh biển Hà Tiên mở ra trước mắt. Có người từng nói, đứng trên Tà Pang ngắm Mũi Nai, mới hiểu thế nào là cảnh tượng khiến lòng người lặng đi trong một khoảnh khắc.
Trong những buổi chiều nhẹ gió, từng đàn chim sẻ biển chao liệng như đang múa hát giữa bầu trời rực nắng. Từ xa, đảo Phú Quốc lờ mờ hiện lên như một cái bóng của giấc mơ phương Nam, nhắc người ta rằng, Mũi Nai không chỉ là điểm dừng, mà là khởi đầu của nhiều hành trình biển khơi.
Có một điều ít ai để ý, trong lớp cát nâu của Mũi Nai có những hạt sắt tự nhiên, khiến bãi biển này trở thành một trong số hiếm hoi tại Việt Nam có khả năng trị liệu bằng... cát. Người dân địa phương vẫn giữ thói quen trải khăn lên cát vào mỗi buổi sáng sớm, nằm thư giãn để “nghe cát chữa lành”. Một trải nghiệm không cần máy móc, không tiếng ồn, chỉ có tiếng gió, tiếng sóng và hơi ấm từ lòng đất thấm vào da thịt.
Đến Mũi Nai, người ta không cần tìm kiếm những trò giải trí sôi động. Ở đây, sống chậm không phải là phong trào, mà là nhịp sống thật. Dưới tán dừa rì rào, người ta có thể bắt gặp những quán nhỏ bán bánh xèo giòn rụm, bánh tằm bì dẻo thơm, hay xôi Hà Tiên dậy mùi lá dứa. Có món ăn mang vị ngọt của thốt nốt, có món lại cay nhẹ như thể muốn nhắc người ta rằng miền đất này cũng có những chiều sâu lặng lẽ. Gỏi cá trích tươi rói, bánh canh bột xắt và cá khô đỏ nướng, những món không chỉ ngon mà còn chứa đựng câu chuyện của biển, của người dân, của nếp sống ven khơi.
Nếu phải chọn một thời điểm để về Mũi Nai, thì đó là những tháng cuối năm đến đầu xuân, khi trời không còn những cơn mưa bất chợt, khi mặt biển lặng như gương và gió chỉ đủ làm tung nhẹ mái tóc. Chuyến đi bắt đầu từ thành phố Rạch Giá hay Cần Thơ bằng ô tô hoặc xe khách, rồi theo con đường tỉnh lộ vòng qua chợ Hà Tiên, ghé qua những con dốc quanh co phủ đầy hoa giấy, là đã có thể thấy biển vẫy gọi ở cuối chân trời.
Nhưng Mũi Nai không dành cho người vội vàng. Ai đến đây để check-in vài bức hình rồi rời đi vội vã, có lẽ sẽ chỉ thấy một bãi biển đẹp vừa phải. Chỉ khi ở lại lâu hơn, để đôi chân chạm đủ vào cát, để da chạm gió, để hơi nước mằn mặn vương trên tóc, mới thấm được hết vẻ dịu dàng của nơi này. Có một câu nói được viết trên một phiến đá nhỏ gần bãi biển. "Đôi khi, thứ mình cần chỉ là một nơi cho lòng tạm trú".
Nhiều người không biết rằng Hà Tiên từng là nơi khởi sinh của một dòng văn chương tao nhã mang tên “Hà Tiên thập vịnh”, mười bài thơ cổ do Mạc Thiên Tích, một vị tổng trấn yêu văn học, sáng tác từ thế kỷ XVIII. Những bài thơ ấy nhắc về vẻ đẹp của sông Giang Thành, núi Đá Dựng, chùa Hang… nhưng cũng có những câu nói về Mũi Nai. Những vần thơ ấy như còn vương lại đâu đó trong gió biển, nhắc người ta nhớ rằng vùng đất này không chỉ có cảnh, mà còn có hồn.
Mũi Nai không hứa hẹn sự náo nhiệt, cũng không đòi hỏi người đến phải hào hứng. Nó chỉ lặng lẽ hiện diện, như một đoạn nghỉ giữa nhịp sống quá nhanh của thời đại. Ai cần một nơi để tĩnh lại, để ngắm biển mà không cần lý do, để nghe tiếng chim và không gian trống, sẽ tìm thấy mình ở đây. Một tấm ảnh có thể lưu giữ hình ảnh, nhưng chỉ một lần dạo bước trên bãi cát chiều Mũi Nai, người ta mới lưu giữ được cảm xúc.
Và khi mặt trời lặn chầm chậm phía đường chân trời, bãi biển ngả sắc tím thẫm, sóng không còn đuổi nhau mà chỉ lăn tăn như lời ru, người ta bỗng không muốn rời đi. Mũi Nai khi ấy không còn là địa điểm du lịch nữa, mà là một khoảng lặng rất thật, rất sâu. Như câu chữ khắc bằng ánh hoàng hôn lên mặt nước: “Nơi đây, mọi vết xước của tâm hồn đều có gió biển vá lại”.
Chia sẻ trên