Đảo Hải Tặc kỳ bí với dấu tích kho báu xưa
- 14 Tháng 5, 2025
- Khu du lịch - Di tích
Đảo Hải Tặc kỳ bí với dấu tích kho báu xưa
Đảo Hải Tặc là tiếng gọi của gió, của sóng, và của những giấc mơ chưa từng kể trọn. Nằm lặng lẽ cách đất liền Hà Tiên gần 30 cây số đường biển, quần đảo mang tên kỳ lạ này mở ra một không gian vừa thực vừa mộng, nơi mỗi hòn đá, tán dừa hay tiếng chèo khua nước đều như đang cất giọng kể chuyện xưa. Chạm chân tới hòn Đốc, đảo lớn nhất trong mười sáu hòn đảo của quần thể này, là bắt đầu một hành trình chậm rãi, nơi mọi giác quan được đánh thức bằng những điều tưởng chừng giản dị nhưng sâu sắc vô cùng.
Mặt biển ở đây có một màu xanh không dễ bắt gặp nơi khác. Xanh ngọc khi nắng lên, xanh lam khi mây ghé, và ánh lên một sắc bạc khi chiều ngả nắng. Dưới làn nước trong vắt là rạn san hô rực rỡ, ẩn mình những đàn cá nhỏ lượn quanh rong biển như dải lụa sống. Từng vệt sáng xuyên qua mặt nước lấp loáng tạo thành lớp họa tiết nhảy múa trên đáy cát trắng. Không cần bước xuống lặn sâu, chỉ cần đứng ở mũi đá Cột Dài vào một buổi trưa trong vắt, nhìn xuống lòng biển cũng đủ thấy mình đang chạm tới một thế giới khác.
Truyền thuyết về kho báu ẩn giấu trong lòng đảo từ những ngày hải trình châu Á còn hoang dại như một lớp sương mờ phủ thêm vẻ bí ẩn cho quần đảo. Người ta kể về những thuyền trưởng gốc Hoa cướp tàu thương buôn, giấu rương vàng vào hang đá rồi vẽ bản đồ bằng mực xạ. Có người từng đào được những mảnh gốm cổ, có kẻ tìm thấy vỏ súng gỉ nằm giữa rễ cây dương. Nhưng chưa ai tìm thấy kho báu. Và có lẽ, chính điều ấy mới làm kho báu thật sự tồn tại, không phải ở một vật thể, mà trong cơn tò mò kéo du khách về đây mỗi năm.
Từng vết xẻng còn hằn trên nền đất cát nơi hòn Tre Lớn như chứng tích của một cuộc kiếm tìm vẫn chưa kết thúc. Một vài du khách trẻ vẫn dõi theo tấm bản đồ vẽ tay của người dân địa phương, men theo triền đá, qua rừng dương, hy vọng rằng một góc nào đó giữa rễ cây hoặc bãi đá sẽ hé lộ một dấu vết mới. Và ngay cả khi không tìm thấy điều gì cụ thể, họ vẫn mang về cho mình một kho tàng khác, ký ức về một lần sống hết mình trong không gian của huyền thoại.
Đời sống trên đảo mộc mạc như một khúc dân ca miền biển. Trẻ em chơi đùa trên cầu gỗ sát mép nước, miệng còn dính nước mắm mẹ nấu. Người lớn ngồi đan lưới dưới bóng dừa, bàn tay thoăn thoắt như múa. Có ông lão trầm ngâm trên bệ đá trước hiên nhà, mắt dõi về phía chân trời nơi mặt biển chạm mây, nơi ký ức xa xưa về một hải trình chưa từng kể trọn vẫn còn cháy âm ỉ. Âm thanh đặc trưng ở đây không phải tiếng còi xe hay chuông điện thoại, mà là tiếng sóng gõ vào mạn thuyền, tiếng gió lùa qua lá dừa và tiếng gà gáy vọng từ phía sau triền núi.
Ban đêm ở Đảo Hải Tặc là một vũ trụ riêng biệt. Không có ánh sáng rực rỡ từ nhà cao tầng hay bảng hiệu quảng cáo, chỉ có bầu trời đêm phủ đầy sao và mặt biển đen nhánh như một tấm gương vô tận. Những ai từng ngủ lều trên bãi cát Bàng đều kể về khoảnh khắc khi họ tỉnh dậy lúc nửa đêm, mở mắt thấy cả dải ngân hà rơi xuống ngay trên đỉnh đầu. Một số người gọi đó là màn hình thiên nhiên đẹp nhất từng xem qua. Câu chú thích phổ biến đi kèm tấm ảnh ấy thường là "đừng cố zoom, hãy nằm im và hít một hơi thật sâu".
Thời điểm đẹp nhất để ghé đảo là mùa nắng, từ tháng mười hai đến tháng tư. Khi ấy, biển lặng như gương, nước trong đến nỗi nhìn thấy cả bóng cá nhỏ lướt ngang dưới chân cầu cảng. Từ Hà Tiên, tàu cao tốc rời bến mỗi sáng. Nếu chọn đi tàu gỗ, chuyến đi sẽ chậm hơn nhưng cũng thi vị hơn. Đó là lúc để cảm nhận từng con sóng dập dềnh và nghe gió biển kể chuyện về hành trình sắp tới. Không nên mang theo quá nhiều hành lý, bởi chỉ cần một đôi dép nhẹ, một chiếc nón vải mềm và chiếc máy ảnh đầy pin cũng đủ để bạn lưu giữ cả một thế giới.
Trên đảo không có cây ATM hay cửa hàng tiện lợi. Người dân sống bằng điện mặt trời và máy phát, và đêm về thường tắt bớt thiết bị để tiết kiệm nguồn năng lượng quý giá. Nhưng chính trong sự thiếu vắng đó, người ta mới thấy thế nào là đủ. Một bữa cơm với cá nhồng nướng lá chuối, tô canh chua nấu bằng cá bớp tươi rói, hay đĩa gỏi cá trích ăn cùng rau rừng là đủ khiến bữa ăn trở thành trải nghiệm. Có quán nhỏ ven biển chỉ bán cơm ghẹ đúng ba suất mỗi tối, ai đến trễ phải chờ hôm sau. Nhưng không ai phàn nàn, bởi cả hành trình này vốn không dành cho kẻ vội vã.
Vài điều thú vị nơi đây khiến hành trình thêm phần mê hoặc. Dưới đáy biển phía Đông hòn Giang có một dải sứa phát quang, khi bơi qua sẽ thấy nước ánh lên màu xanh lục như được rắc bụi sao. Có một giếng đá cổ được cho là nơi chứa nước ngọt duy nhất trong thời kỳ cư dân hải tặc còn sinh sống, giếng ấy đến nay vẫn cho nước quanh năm, nằm sâu trong rừng dương phía sau trường tiểu học. Và ở một vách đá gần hòn Chẹt còn in những dấu vết lạ, được cho là của một đoàn tìm vàng cách đây gần một thế kỷ, để lại mà không một lời giải thích.
Buổi sáng ở đảo thường bắt đầu bằng chuyến đạp xe vòng quanh hòn Đốc. Đường chỉ dài vài cây số nhưng đi qua đủ cảnh: rừng dừa, vách đá, ruộng muối, làng chài. Khi mặt trời vừa nhô, cả con đường rực lên một sắc vàng mật ong, khiến mỗi khung hình đều như vừa bước ra từ một bộ phim nghệ thuật. Đến trưa, nước rút để lộ bãi đá ngầm, nơi những đứa trẻ xách rổ ra bắt ốc vú nàng, còn khách từ xa tới thì tháo dép, lội nước, nghe sỏi rào dưới bàn chân như tiếng nhạc chào mừng thầm lặng.
Buổi chiều là lúc gió mát và ánh sáng trở nên dịu dàng hơn. Đó là lúc để ngồi bên bãi cát, tay cầm ly nước dừa, mắt nhìn ra xa nơi mặt trời đang chậm rãi chìm xuống biển. Khoảnh khắc ấy luôn khiến lòng người như lắng lại, tựa như có ai vừa khẽ chạm vào một sợi dây ký ức cũ. Và khi đêm xuống, tiếng sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ như lời ru dịu dàng của biển cả, ôm ấp những kẻ lữ hành đã dám một lần rời xa phố thị để tìm về với vẻ đẹp nguyên sơ.
Không cần những công trình đồ sộ hay trò chơi mạo hiểm, Đảo Hải Tặc vẫn giữ được bản sắc của một vùng đất biết kể chuyện bằng đá, bằng gió, bằng sóng và bằng lòng người. Giữa hàng nghìn điểm đến đang đô thị hóa từng ngày, nơi đây như một lát cắt hiếm hoi còn giữ nguyên vị mặn của truyền thuyết và khoảng lặng cho kẻ mộng mơ tìm về. Và nếu ai đó từng hỏi đâu là kho báu thực sự giữa lòng đảo, có lẽ chỉ cần nhìn vào ánh mắt long lanh của người khách rời đảo với con ốc nhỏ trong tay, ta sẽ hiểu: kho báu ấy không giấu trong lòng đất, mà nằm ở chính khoảnh khắc khiến người ta không nỡ rời đi.
Chia sẻ trên