Bg-img

Langbiang và khúc tình ca trong sương giữa đại ngàn

Langbiang là nơi mây trắng ngủ trên đỉnh núi, nơi gió thì thầm chuyện tình xưa, nơi mỗi bước chân là một khúc nhạc của đại ngàn sâu thẳm.

Langbiang và khúc tình ca trong sương giữa đại ngàn

Langbiang là nơi mà thiên nhiên không chỉ hiện diện, mà còn biết trò chuyện. Tựa như một tấm thảm xanh khổng lồ dệt bằng rừng thông, sương mù và gió cao nguyên, nơi ấy mở ra không gian khiến mọi bước chân như nhẹ đi, mọi nỗi niềm như tan vào mây trắng. Từ đỉnh núi nhìn xuống, Đà Lạt mờ ảo hiện ra như một giấc mơ đang thở. Còn từ dưới chân núi ngước lên, Langbiang như một câu hỏi bỏ ngỏ, như thể mời gọi người ta tìm lời giải bằng chính hành trình của mình.

Langbiang không chỉ là một ngọn núi, mà là cả một vũ trụ thu nhỏ của văn hóa, truyền thuyết, thiên nhiên và ký ức. Nằm cách trung tâm Đà Lạt chỉ khoảng 12km, thuộc thị trấn Lạc Dương, Lâm Đồng, nơi đây là điểm giao hòa giữa mây trời và lòng người. Hai đỉnh núi Ông và Bà đứng cạnh nhau như hai nhân vật chính trong một khúc tình ca buồn, mà mỗi người đến đều tự mình trở thành nhân vật phụ, lặng lẽ cảm nhận, lặng lẽ đồng cảm.

Ẩn sâu dưới vẻ đẹp hùng vĩ là một câu chuyện tình không hồi kết. Người K’Ho kể về chàng K’lang và nàng H’biang, hai người yêu nhau nhưng bị cấm đoán bởi thù hận của hai bộ tộc. Họ chọn cái chết để được ở bên nhau, và từ trái tim hóa đá ấy, hai đỉnh núi ra đời. Một câu chuyện buồn, nhưng chính nó đã khiến gió ở Langbiang lạnh hơn và mây ở đây mềm hơn bất kỳ nơi đâu.

Langbiang là nơi duy nhất ở Đà Lạt có thể thấy trọn vẹn hồ Đan Kia từ trên cao, nơi hoàng hôn nhuộm mặt nước thành dải lụa cam mơ màng, nơi bình minh khiến cả thung lũng bên dưới bừng tỉnh như một bản tình ca rừng. Có những buổi sáng, mây len lỏi trong rừng thông như sữa chảy, còn tiếng chim kêu xa vắng như lời ru của đất mẹ. Những con đường mòn quanh co trong rừng, lúc sáng mù sương, lúc đẫm nắng, như thử thách lòng kiên nhẫn của những trái tim thích khám phá.

Dưới chân núi là Thung lũng Trăm năm, nơi ánh lửa bập bùng hòa với tiếng cồng chiêng, nơi rượu cần và khói bếp kể những câu chuyện của người K’Ho. Ở đó, du khách không chỉ được nghe mà còn được sống trong hơi thở văn hóa của một vùng cao nguyên vẫn giữ được sự nguyên sơ và chân thành. Có người nói, đến Langbiang vào đêm trăng sáng, tiếng đàn T’rưng còn du dương hơn cả tiếng gió. Và điều ấy, dù chưa được ghi lại ở đâu, lại tồn tại rất lâu trong lòng người từng nghe thấy.

Con đường lên đỉnh Langbiang có thể đi bằng nhiều cách, nhưng mỗi lựa chọn là một cách cảm nhận khác nhau. Leo bộ mất khoảng ba giờ, qua những đoạn rừng rậm rạp, tiếng lá khô vỡ dưới bước chân, mùi nhựa thông ngái ngái thấm vào áo gió, và đôi khi bắt gặp vài bông hoa dại lặng lẽ nở ven đường. Còn nếu chọn đi xe jeep, chiếc xe sẽ rú lên rồi phóng qua những khúc cua gấp, nơi mà gió quất vào mặt như muốn kiểm tra xem ai đủ dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào thiên nhiên.

Trên đỉnh núi, trời không cao hơn nhưng lòng người rộng ra. Không gian ấy khiến thời gian chậm lại, mọi ồn ào tan biến trong tiếng gió và những ánh nhìn xa ngái. Có thể ngồi đó hàng giờ chỉ để nghe núi kể chuyện bằng tiếng lá xào xạc và cảm nhận làn mây lướt ngang vai như một cái ôm bất ngờ của đất trời. Nơi đây cũng là một trong số ít địa điểm tại Việt Nam cho phép chơi dù lượn từ độ cao gần 2000 mét. Chỉ cần vài bước chạy và một cú nhảy, con người như trút bỏ mọi gánh nặng, phó thác cho gió cuốn đi giữa tầng không.

Một điều ít ai biết, Langbiang là một phần quan trọng của khu dự trữ sinh quyển thế giới được UNESCO công nhận. Trong lòng khu rừng nguyên sinh ấy là nơi trú ngụ của hàng trăm loài thực vật và động vật quý hiếm, trong đó có những loài phong lan chỉ mọc trên sườn dốc đá vôi ở độ cao đặc biệt này. Cũng tại đây, có một cây cổ thụ hơn 400 năm tuổi, được người bản địa gọi là “cột mốc linh thiêng”, nơi từng diễn ra các nghi lễ cầu mưa và cúng rừng.

Mùa lý tưởng nhất để khám phá Langbiang là khi nắng vừa đủ ấm, trời trong như một mặt gương xanh, thường rơi vào khoảng tháng 1 đến tháng 7. Nhưng nếu ai đó mê sương và mây, thì những tháng cuối năm lại là khoảng thời gian mê hoặc. Có những sáng sớm trời âm u, người ta chỉ nhìn thấy vài mét phía trước, nhưng bước thêm một đoạn lại thấy cả biển mây mở ra, khiến tim người lặng đi vài nhịp. Mỗi mùa ở Langbiang là một bài thơ khác, với giai điệu riêng và hình ảnh riêng, không trùng lặp.

Đường đi đến Langbiang không khó. Từ trung tâm thành phố Đà Lạt, chỉ cần theo lối Phan Đình Phùng, rẽ qua Xô Viết Nghệ Tĩnh rồi thẳng hướng Đan Kia. Hành trình khoảng 30 phút thôi, nhưng đủ để cảm nhận sự chuyển mình từ phố thị lên cao nguyên. Nhiều người chọn xe máy để cảm nhận trọn vẹn từng khúc cua và làn gió mát lành phả vào mặt như một lời chào.

Khi đã đặt chân đến đây, một điều không thể thiếu là hít một hơi thật sâu để lưu giữ hương của thông, của cỏ non và của đất đỏ bazan trong lòng phổi. Và nếu có dịp dừng chân nơi các phiên chợ nhỏ của người bản địa gần chân núi, hãy thử vị ngọt dịu của mật ong rừng, hay chén cơm lam thơm mùi nếp nướng bên bếp lửa hồng. Những món ăn ấy không chỉ là vị giác, mà còn là kỷ niệm.

Langbiang không cần những lời giới thiệu hoa mỹ. Bởi chính nó đã là một bài thơ vĩ đại, được viết bằng ngôn ngữ của đá, cây và mây. Nơi ấy khiến người ta nhớ đến chỉ bằng một làn gió lạnh bất chợt hay ánh sáng mờ ảo len lỏi qua tán thông khi trời vừa hửng sáng. “Giữa núi và mây, có một khoảng lặng gọi là Langbiang”, một câu nói lan truyền trên mạng xã hội, nhưng lại phản ánh đúng nhất cảm xúc đọng lại sau mỗi chuyến đi.

Và nếu một ngày nào đó, lòng cần một nơi để lắng lại, để hiểu mình hơn giữa thế giới đang xoay vội, thì hãy tìm đến Langbiang. Không phải để đi trốn, mà là để trở về, trở về với sự giản dị nguyên bản, nơi núi biết giữ lời hứa và gió biết đưa người ta về đúng nơi trái tim muốn dừng lại.

Yến Chi
Chia sẻ