Bg-img

Mũi Né và những bí mật không có trong sách du lịch

  • Thứ tư, 11/06/2025, 08:38 (GMT+7)
Mũi Né là nơi cát thì thầm cùng gió, là hành trình sống chậm đầy thi vị dành cho ai khao khát bình yên và những khung cảnh khiến trái tim rung động.

Mũi Né và những bí mật không có trong sách du lịch

Mũi Né là nơi từ khoá đầu tiên vang lên trong tâm trí bất kỳ ai đang tìm một chốn chạy trốn thành thị. Không phải là sự trốn chạy vô thức, mà là hành trình tìm lại bản thể, tìm về những thứ nguyên sơ và mộc mạc, nơi đất và người còn thơm mùi nắng và mùi gió. Có những nơi càng ở lâu càng thấy bình thường, nhưng cũng có những nơi chỉ cần một ánh nhìn đầu tiên đã khiến lòng người rung động. Mũi Né nằm trọn vẹn trong vế sau đó.

Cung đường dẫn đến Mũi Né giống như một khúc ru tình cũ kỹ được hát lại bằng âm điệu rất mới. Biển nằm một bên, sóng như tấm lụa xanh ngọc, lúc dịu dàng rì rào, lúc vỗ vào đá như muốn kể chuyện. Cát trắng mềm như vạt áo lụa của người thiếu nữ Chăm, phất phơ theo từng bước chân người lữ khách. Những hàng dừa nghiêng mình như đang rì rào chào đón, ánh nắng đổ xuống từng đốm vàng ấm áp trên mặt đường khiến thời gian như chậm lại.

Từng cơn gió biển đưa hương mặn mòi hoà vào mùi nắng nồng, đôi lúc xen lẫn mùi hải sản nướng của những hàng quán nhỏ lẩn khuất ven làng chài. Âm thanh cũng lạ lùng như một bản phối ngẫu hứng. Tiếng trẻ con đùa trong sóng, tiếng chày giã mắm đêm khuya, tiếng mái chèo cọt kẹt hòa cùng tiếng võng đưa rì rào trong sân nhà lợp lá dừa. Tất cả tạo nên bản giao hưởng vừa mộc mạc vừa quyến rũ, vừa như ru lòng lại vừa khiến người ta tỉnh thức.

Người ta bảo Mũi Né nghĩa là nơi trú ẩn. Nhưng nó không chỉ là chốn tránh bão của ngư dân xưa mà còn là nơi trú ngụ cho những ai cần một khoảng lặng, một nơi để gió gột sạch phiền muộn. Ngày trước, ngư dân thường né bão ở mũi đất này nên cái tên Mũi Né ra đời. Nhưng có truyền thuyết khác kể rằng nơi đây từng có nàng công chúa Chăm tên Ne, sống trên một ngọn đồi lộng gió nhìn xuống biển cả bao la mà thở dài vì tương tư. Dù là cách lý giải nào cũng đều đậm màu huyền thoại khiến nơi này trở nên mộng mị hơn trong lòng người.

Điều khiến Mũi Né không lẫn vào đâu được là cách thiên nhiên ở đây luôn chơi trò đổi vai. Có khi là hoang mạc, có khi là đại dương. Buổi sớm tinh khôi là làng chài thức giấc trong ánh hồng non, buổi trưa là đồi cát rực lên như ngọn lửa dưới nắng thiêu, và chiều xuống thì Suối Tiên nhuốm màu cổ tích. Không nơi nào trong cùng một ngày lại có thể cho người ta nhiều cung bậc cảm xúc đến thế.

Ở Suối Tiên, nước trong đến mức tưởng như không có thật. Màu đất cam rực rỡ lấp lánh trong ánh nắng, hai bên là vách đất tự nhiên dựng đứng bị thời gian bào mòn thành những hình khối kỳ ảo. Dòng nước chỉ vừa mắt cá chân, mát lạnh, lặng lẽ trôi qua lòng bàn chân trần của khách bộ hành. Mỗi bước đi là một lần lắng nghe không chỉ tiếng nước róc rách mà còn cả tiếng thì thầm rất khẽ của đất trời. Có người ví nơi này như phiên bản thu nhỏ của Grand Canyon nhưng gợi cảm hơn, mềm mại hơn và mang hơi thở Việt Nam rõ rệt.

Ít ai biết rằng vùng đất này từng là một phần của vương quốc Champa và những dấu tích Chăm cổ còn sót lại ở đồi Bà Nài vẫn đứng đó như một vệt son trầm trên nền văn hoá rực rỡ. Những phiến đá nung đỏ au vẫn còn vương nét chạm khắc tỉ mỉ, hoa văn cuộn xoáy như sóng mang theo hơi thở của tín ngưỡng lửa và thần Shiva. Một buổi chiều lặng lẽ đứng trước tháp, nghe gió thổi từ phía biển, người ta sẽ cảm nhận được sự chuyển động không ngừng của thời gian, thứ từng đi qua cả vương triều và cát bụi.

Mũi Né còn đặc biệt bởi những đồi cát biết đổi màu. Cát ở đây có hơn mười sắc độ khác nhau, từ trắng, vàng, đỏ, đến hồng, cam và nâu. Mỗi khi gió nổi lên, đồi cát lại biến hình tạo nên những đường uốn lượn như sóng. Người ta thường đến đây để trượt cát, nhưng đôi khi chỉ cần ngồi yên, nhìn cát bay cũng đủ để lòng an yên lạ thường.

Một điều thú vị mà nhiều người không để ý là khu vực đông đúc khách du lịch vẫn gọi là Mũi Né thực ra chủ yếu nằm ở phường Hàm Tiến. Mũi Né thực thụ lại là một làng chài nhỏ yên bình hơn, nơi thuyền thúng vẫn còn tròn vo nằm chen nhau bên rặng dừa cổ thụ. Bãi biển Hàm Tiến trở nên nổi tiếng sau hiện tượng nhật thực toàn phần năm 1995 khi hàng trăm nhà khoa học và du khách đổ về để quan sát. Từ đó vùng biển này được thế giới chú ý và cái tên Mũi Né bắt đầu lan rộng như biểu tượng của du lịch biển Việt Nam.

Khoảng thời gian từ tháng tư đến tháng tám được xem là lý tưởng nhất để đến nơi đây. Khi ấy, trời trong như gương, sóng dịu dàng, nắng lên vừa đủ để màu nước biển lấp lánh như pha lê. Những ai đi từ thành phố Hồ Chí Minh có thể chọn xe khách, tàu lửa hoặc thậm chí tự lái xe men theo quốc lộ và cung đường ven biển rực rỡ ánh chiều để đến nơi. Quãng đường dài hơn 200 cây số nhưng mỗi cung đoạn đều như đang mở ra một lớp cảm xúc mới.

Ẩm thực Mũi Né không phô trương mà mang hương vị sâu sắc. Một buổi sáng với bánh căn nóng hổi, giữa trưa nếm thử gỏi cá mai tươi rói, và buổi tối bên bếp lửa nhỏ là món nhông nướng cay nồng, đủ để mỗi giác quan đều được đánh thức. Dân địa phương còn có bí quyết làm nước mắm truyền thống sóng sánh như mật ong, vị đậm đà nhưng vẫn giữ được độ thanh nhẹ của biển khơi.

Khi đến đây, hãy mang theo nón rộng vành, một đôi giày thật êm và trái tim sẵn sàng mở rộng. Gió ở Mũi Né có thể khắt khe với làn da nhưng dịu dàng với tâm hồn đang cần nghỉ ngơi. Đôi khi chỉ cần một sáng sớm dạo quanh chợ cá hay một chiều ngồi thuyền thúng nghe sóng vỗ, người ta đã có thể vá lành những khoảng trống bị thời gian cào xước. Nơi đây dạy cho ta cách sống chậm không phải để dừng lại mà là để lắng nghe rõ hơn tiếng vọng từ bên trong.

Ngọc Lan
Chia sẻ