Phố cổ Đồng Văn và vẻ đẹp lặng lẽ đầy mê hoặc
- 31 Tháng 5, 2025
- Khu du lịch - Di tích
Phố cổ Đồng Văn và vẻ đẹp lặng lẽ đầy mê hoặc
Phố cổ Đồng Văn là nơi thời gian chậm lại giữa vòng xoáy vội vã của thế giới hiện đại. Giữa thung lũng đá xám của cao nguyên đá Hà Giang, nơi biên giới phía Bắc cất giấu một bí mật dịu dàng mang tên Đồng Văn. Đó không chỉ là một điểm đến, mà là một lát cắt của ký ức, một nơi chốn khiến lòng người chùng xuống, dịu lại, như thể từng viên đá nơi đây đã thấm đẫm bao thế kỷ chuyện kể và những ánh mắt người xưa còn neo đậu.
Không gian nơi này tựa như khung hình cổ nhuốm màu thời gian, với những mái ngói âm dương rêu phong xếp chồng như nếp gấp thời gian. Phố cổ Đồng Văn có lịch sử hình thành từ đầu thế kỷ XX, từng là nơi giao thương sầm uất của các thương nhân vùng biên. Đường phố xếp thành hình bàn cờ, hai dãy nhà trình tường đất nung san sát, mái ngói cong lặng lẽ ôm lấy nhau. Mỗi sớm mai, khi ánh nắng mỏng manh xuyên qua lớp sương giăng, cả con phố như đang thở, ấm áp và yên bình.
Nằm ở độ cao gần 1000 mét so với mực nước biển, Đồng Văn mang khí hậu mát lạnh quanh năm. Nhưng chính đá mới là linh hồn của nơi đây. Khác với vẻ khô cứng, sắc lạnh thường thấy, đá Đồng Văn dường như có linh tính. Chúng tạo nên những dãy núi nhấp nhô, những ngõ nhỏ quanh co và những bức tường cũ kỹ bao quanh chợ cổ. Dưới những phiến đá xù xì ấy là lịch sử của người Mông, người Tày, người Lô Lô... những cộng đồng dân tộc đã sống, yêu, buồn và cười nơi biên ải này qua hàng trăm năm.
Buổi tối ở Đồng Văn là một bản tình ca của bóng tối và ánh sáng. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, những ngôi nhà cổ lặng im như đang kể chuyện cho nhau nghe bằng thứ ngôn ngữ không lời. Quán nhỏ lác đác tiếng cười, hơi rượu ngô nồng nàn len qua từng khe cửa. Đôi khi, chỉ cần ngồi yên trên chiếc ghế gỗ xưa, nghe tiếng đàn môi đâu đó vọng về, người ta cũng thấy mình đang sống chậm lại, sống thật hơn.
Và rồi, như một món quà thầm lặng dành cho những ai chịu lắng lòng, Đồng Văn mở ra thế giới của truyền thuyết và dấu tích. Cách không xa phố cổ là Dinh thự họ Vương – nơi từng là "tiểu vương quốc" của Vua Mèo Vương Chí Sình. Kiến trúc tòa nhà là sự hòa quyện kỳ lạ giữa phong cách Trung Hoa, Pháp và nét truyền thống vùng cao. Tường đá cao vút, cột gỗ chạm khắc tinh xảo, từng viên đá lát sàn đều kể chuyện một thời phong kiến vùng biên với cả hào quang và bi kịch.
Bên kia là cột cờ Lũng Cú, nơi “nét bút đầu tiên vẽ nên hình chữ S”, cách Đồng Văn chỉ gần 30 cây số, nhưng lại như đưa ta đến nơi chạm vào bầu trời. Từ đây, nhìn xuống là những thửa ruộng bậc thang như sóng lượn, những nếp nhà nhỏ bé giữa đại ngàn đá tai mèo sắc lạnh, khiến trái tim người lữ khách đôi khi phải thắt lại vì xúc động.
Du lịch đến Đồng Văn, người ta không tìm kiếm sự hào nhoáng. Thứ quý giá nhất ở đây là cảm giác nguyên sơ. Không khí trong trẻo buổi sáng, màu khói lam chiều buông nhẹ, tiếng cười trẻ con vang vọng giữa phố đá. Mỗi bước chân là một lần chạm vào quá khứ, một lần đối diện với bản ngã yên bình.
Thời điểm lý tưởng nhất để đến Đồng Văn là từ tháng 9 đến tháng 11, khi tam giác mạch bắt đầu nhuộm hồng cả một vùng trời, hoặc vào mùa xuân khi hoa đào, hoa mận bung nở giữa rét ngọt miền biên viễn. Tuy nhiên, mùa nào Đồng Văn cũng đẹp theo cách riêng. Mùa đông xám lạnh hun hút, nhưng cũng khiến ánh lửa trong mỗi căn bếp trở nên ấm lạ kỳ.
Từ Hà Nội, có thể đi xe khách đêm đến thị trấn Hà Giang, sau đó thuê xe máy hoặc ô tô để tiếp tục hành trình gần 150 km vào cao nguyên đá. Cung đường ngoằn ngoèo, đôi khi đầy sương mù, nhưng cũng là một trong những cung phượt đẹp nhất Việt Nam. Những khúc cua tay áo, những dốc thẳm và khe núi sâu mở ra từng mảng màu hùng vĩ của đất trời Hà Giang.
Ẩm thực Đồng Văn mang nét mộc mạc khó quên. Bát thắng cố nồng cay, đĩa bánh tam giác mạch thơm mềm, chén rượu ngô dậy men. Nhưng có lẽ thứ đậm đà nhất là món phở chua đặc trưng nơi chợ phiên. Bánh phở dẻo dai, thịt xá xíu đậm đà, nước chan là sự tổng hòa của vị giấm, đậu phộng, rau thơm. Ăn một lần, nhớ mãi.
Chợ phiên Đồng Văn họp vào sáng chủ nhật, là nơi gặp gỡ của các sắc màu dân tộc, nơi những tấm khăn thêu tay sặc sỡ, những chiếc váy xòe lộng lẫy đi qua từng dãy hàng. Tiếng cười, tiếng rao, tiếng khèn vang lên tạo thành bản giao hưởng rộn ràng giữa núi rừng.
Một bí mật ít ai biết, giữa phố cổ có một căn nhà cổ hơn 100 năm, được giữ nguyên vẹn cả kiến trúc lẫn vật dụng bên trong. Vào những đêm trăng sáng, chủ nhà kể rằng đôi khi thấy hình bóng ai đó mặc áo chàm đứng trước hiên, như chờ đợi một người không bao giờ quay lại. Những chuyện kể ấy như thắp lên linh hồn cho phố đá, để mỗi viên gạch không chỉ là vật liệu, mà là ký ức sống động.
Phố cổ Đồng Văn không hào nhoáng, không phô trương. Nhưng chính sự lặng lẽ, trầm mặc ấy lại khiến nó trở nên khác biệt. Ở nơi ấy, người ta không đến để quên đi cuộc sống, mà để nhớ lại mình đã từng ao ước một cuộc sống như thế nào.
Có những nơi không phải để đến một lần rồi thôi. Mà là để trở lại, mỗi khi cần tìm lại chút gì nguyên bản trong tâm hồn. Phố cổ Đồng Văn là một nơi như thế. Một vùng đất không cần ồn ào để nổi bật, bởi bản thân nó đã là một bản trường ca của đá, của gió, của thời gian.
Chia sẻ trên